“Hảo!” Tửu Quỷ khó khăn lắm mới ngưng cười được, nghiêm mặt nói:
- Nhốn nháo thế đủ rồi. Tiểu hỗn đản, người.
Mười Một yên lặng nhìn lão, không nói lời nào, cũng không có cầm tập hồ sơ ở trên bàn.
Tửu Quỷ thở dài nói:
- Coi như là cho ta chút mặt mũi, không nên làm lớn chuyện. Nếu ngươi không muốn tiếp tục ở lại Dị Năng tổ, ta có thể giúp ngươi xin vào Võ Học tổ. Còn nếu ngươi nhất quyết rời khỏi đây, ngươi cũng biết rõ hậu quả như thế nào rồi.
Dừng lại một chút, Tửu Quỷ lại nhẹ giọng nói:
– Về nghỉ ngơi một lát đi, khi nào xuất phát ta sẽ gọi ngươi.
Ý của Tửu Quỷ rất rõ ràng, bởi vì Mười Một là người duy nhất ở đây từng tiếp xúc qua với Cửu Vĩ Hồ, huống hồ hắn từng đuổi theo cửu vĩ hồ hơn một tháng, cho nên nơi này không ai thích hợp cho việc truy tìm Cửu Vĩ Hồ hơn Mười Một. Mà thời gian ngày càng gấp rút, mọi người ai cũng mong nhanh chóng phá án, bởi vậy nhân vật mấu chốt như Mười Một không thể không tham gia.
Mười Một lãnh thanh nói:
- Đây là lần cuối cùng.
Nhận tập hồ sơ ở trên bàn, đứng dậy rời khỏi phòng họp, không quay đầu lại lấy một lần.
Liệt Hỏa hơi nhíu mày nhưng bị Tửu Quỷ nhấn lên vai không cho phát tác.
Tửu Quỷ vỗ vỗ vai Liệt Hỏa nói:
- Yên tâm đi. Lát nữa ta sẽ nói chuyện với hắn.
- Đi thôi.
Lục Dương đứng lên nói:
– Ta cũng đang muốn tìm hắn nói chuyện.
Liệt Hỏa không nói gì, Tửu Quỷ gật đầu nói:
- Cũng tốt, hắn là đệ tử của ngươi, ngươi chắc cũng hiểu rõ tính tình của hắn.
Lục Dương cười khổ nói:
- Tiểu tử này tình tình thật sự rất tệ a, hơn nữa lại rất cứng đầu, cho dù ta là sư phụ nhưng hắn cũng không có nể mặt ta đâu. Thật là bất hảo a. Đệ tử của ta lại gây phiền toái cho các ngươi.
Lục Dương hướng về phía Liệt Hỏa và Tửu Quỷ biểu hơi cúi người, tỏ ý xin lỗi.
Tửu Quỷ lại càng kinh sợ, nhảy dựng lên, hai tay đẩy ra từ chối không dám nhận lễ, bộ dáng như là được yêu quá mà sợ nói:
- Ây ây. Thần kiếm, người không cần phải như vậy. Chỉ là đứa nhỏ tính tình có chút bướng bỉnh mà thôi. Ngàn vạn lần đừng làm thế a.
Tửu Quỷ vừa nói, lại vừa liếc mắt không ngừng ra dấu với Liệt Hỏa ngồi bên cạnh.
Đối với việc Lục Dương xin lỗi vừa rồi, Liệt Hỏa hơi sững sốt một chút, sau định thần lại vội đứng lên nói:
- Thần Kiếm, kỳ thật chuyện này ta cũng có một phần ……
Lục Dương khoác tay, khẽ cười nói:
- Việc này không trách tổ trưởng được. Đứa nhỏ này thật sự quá phận mà. Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn.
Liệt Hỏa đột nhiên nói:
- Cái chính là hắn dường như không có nhớ rõ ngươi.
Lục Dương cười nói:
- Ta biết, mặc dù hắn mất trí nhớ như mà cái tính khí khó chịu đó vẫn không thay đổi. Ta cũng hiểu được phần nào tính tình hắn, biết làm thế nào để nói chuyện với hắn. Cứ yên tâm giao cho ta đi.
Lãnh Dạ đột nhiên đứng lên nói:
- Thần kiếm tiền bối, ta có thể đi cùng với ngươi không?
Lục Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp:
- Cũng tốt, dù sao ngươi cùng từng ở cùng hắn một đoạn thời gian. Hẳn là hiểu rõ tính tình của hắn hơn ta.
Lục Dương chào một tiếng rồi cùng Lãnh Dạ rời khỏi hội nghị thất.
Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, Liệt Hỏa bỏ đi bộ dạng khó chịu vừa rồi nói:
- Được rồi, chúng ta vào vấn chính thôi. Theo lời Băng nói, mỗi lần truy đuổi đều mất dấu Cửu Vĩ Hồ, trở về lại khu vực phụ cận Cửu Vĩ Thôn đều tìm được nó. Nếu quả thật như vậy, lần này Cửu Vĩ Hồ có thể sẽ trở lại Thiên Độ trấn. Cho nên ta định thay đổi kế hoạch tác chiến một chút, kể từ hôm nay mọi người chia thành ba tổ. Bởi vì Băng là người duy nhất tiếp xúc với Cửu Vĩ Hồ, hơn nữa còn truy đuổi nó hơn một tháng hẳn là hiểu khá rõ tập tính của Cửu Vĩ Hồ. Cho nên ta quyết định phái một tổ theo Băng tìm kiếm Cửu Vĩ Hồ, một tổ tuần tra bên trong Thiên Độ trấn, còn một tổ tuần tra ở phụ cận Thiên Độ trấn, chỉ cần phát hiện bóng dáng của Cửu Vĩ Hồ liền tiến hành truy bắt đồng thời thông tri cho hai tổ khác biết.
Tại Cầu thang, Lục Dương cùng Lãnh Dạ một trước một sau đi xuống. Đột nhiên Lục Dương nói:
- Lãnh Dạ, ngươi biết Sở Nguyên bao lâu rồi?
- Bao lâu?
Lãnh Dạ cúi đầu suy nghĩ, một lúc sâu lắc đầu nói:
- Không nhớ rõ. Khoảng bốn năm năm gì đó, có chuyện gì sao?
Lục Dương gật đầu nói:
- Cũng không ngắn. Ngươi thấy con người hắn như thế nào?
Lãnh Dạ cười nói:
- Sở Nguyên mặt ngoài dù lạnh như băng, bất cận nhân tình, kỳ thật tâm địa lại rất tốt, ít nhất thì so sánh với những người trong thế giới hắc ám thì hắn tốt hơn nhiều. Lần đầu tiên chúng ta từ Tiểu Trùng Quốc trở về, Cuồng Triều bị bắt, Sở Nguyên mặc dù ngoài miệng nói không liên quan, nhưng kết quả lại một mình đến gặp Bàn Phật tiên sinh yêu cầu thả Cuồng Triều.
- Ha ha.
Lục Dương cười nói:
– Đúng vậy, hắn ngoài lạnh trong nóng. Nếu hắn thật sự là một kẻ hết thuốc chữa thì ngày đó ta một thân võ học dù có bị thất truyền cũng tuyệt không dạy cho hắn.
- Nói như vậy Thần Kiếm tiền bối quen Sở Nguyên cũng không bao lâu, vậy tại sao lại tin tưởng hắn?
Lục Dương cũng không có trả lời trực tiếp, mặt lộ ra vẻ thâm ý, cười nói:
- Chính là sự thật chứng minh, ta lúc trước không có nhìn nhầm người, đúng không?
Lãnh Dạ cúi đầu vừa đi vừa nói:
- Ta cũng không biết là đúng hay sai, đứng trên lập trường bằng hữu mà nói, Sở Nguyên quả thật là người đáng để kết giao. Nhưng đứng ở góc độ quốc gia mà nói, hắn là người rất khó khống chế, luôn làm theo ý muốn của mình, không quan tâm đến pháp luật và đạo đức. Hơn nữa hắn đối với sinh mạng cũng không hề quý trọng, mặc kệ là sinh mạng chính mình hay của người khác. Nếu hắn tại Long Quốc mà làm ác. Thì mức độ phá hoại sợ không thua gì tứ đại gia tộc…..
- Vậy là các người không thật sự hiểu tâm của hắn a.
Lãnh Dạ ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi:
- Tâm?
- Hắn từ nhỏ đã bị Ma Quỷ huấn luyện trở thành một sát thủ, ngươi cũng biết Ma Quỷ là một tổ chức như thế nào, chắc ngươi cũng từng nghe Sở Nguyên và Hầu Tử nói về huấn luyện doanh kia?
Lãnh Dạ gật đầu.
- Kỳ thật trên đời địa phương giống huấn luyện doanh của Ma Quỷ có rất nhiều, đều là các nơi đào tạo người của các tổ chức khủng bố trên thế giới. Những người lớn lên ở những nơi như vậy thường không dễ dàng tin tưởng người khác. Bọn họ từ nhỏ đã thụ qua rất nhiều hành hạ, mỗi ngày đều ở bên bờ vực sinh tử. Bọn họ thậm chí không biết bản thân tại sao lại ở nơi đó.
Dừng một lúc, Lục Dương tiếp tục nói:
– Ta khi vừa biết hắn, hỏi hắn một câu: Ngươi sống vì cái gì? Ngươi biết hắn trả lời như thế nào không?
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút hỏi lại:
- Vì chiến đấu? Vì sinh tồn?
Lục Dương cười nhẹ, lắc lắc đâu nói:
- Hắn nói hắn được Ma Quỷ nuôi dưỡng, mỗi ngày đều chiến đấu, giết người, luôn luôn phải đề phòng người bên cạnh. Tính mạng đối với hắn mà nói không có ý nghĩa, thậm chí không biết mình sống có ý nghĩa gì. Chính là hắn muốn sống sót, không vì ai mà sống, cũng không vì chính mình mà sống….
Lục Dương nhìn Lãnh Dạ, liếc mắt một cái nói:
- Chỉ vì được sống mà chiến đấu.
Lãnh Dạ cúi đầu nói:
- Đây là bản năng của con người a.
- Bản năng của con người, ai cũng không muốn chết. Khi đó hắn đối với sinh mạng quả thật rất tiêu cực. Đến lần thứ hai ta gặp hắn là khi chúng ta đang ở Long Quốc. Ta được ngươi cứu trở về, mà Sở Nguyên thì phản bội Ma Quỷ chạy tới Long Quốc. Lần đó nói chuyện với hắn rất nhiều, mặc dù không có nói gì liên quan nhưng ta cảm nhận được hắn đã tìm được mục đích sinh tồn rồi.
Lãnh Dạ ngạc nhiên hỏi:
- Mục tiêu?
Lục Dương lộ ra nụ cười thâm ý, nói:
- Vì người bên cạnh mà chiến đấu. Hắn tìm ta chính là muốn ta hỗ trợ thuyết phục Long gia ra tay bảo vệ bốn người.
Lãnh Dạ gật gật đầu. Chuyện này hắn cũng biết. Lúc ấy Mười Một cùng Trần Gia đối địch đã lâm vào tình thế không phải ngươi tử thì ta vong, mà lúc này hắn vẫn còn cố kỵ tìm người bảo vệ bốn người Sở Phàm, Trương Hân Hân, Nguyễn Thanh Ngữ và Âu Dương Nguyệt Nhi.
Lục Dương tiếp tục nói:
- Hắn nhận che chở cho bốn người này, nhưng cũng không có tự mình nhận ra rằng quan niệm sinh tồn của bản thân đã thay đổi, bắt đầu sống để bảo vệ người xung quanh mình, vì họ mà chiến đấu. Lãnh Dạ, khi ngươi mới biết Sở Nguyên, hắn có thể cố gắng bảo vệ ai đó sao?
Lãnh Dạ lắc đầu, nói chắc chắn:
- Sẽ không.
Quả thật khi hắn vừa mới biết Mười Một, Mười Một là một vệ sĩ.