Chương 467: Thiếu Niên Thần Bí Và Bí Ẩn Cao Thủ Long Hồn Đời Thứ Tư. (1)
Đã qua thời gian ăn bữa tối, mọi người ăn no uống đủ rồi bắt đầu ra đường tản bộ, thời gian này cũng là thời gian trên đường náo nhiệt nhất. Trên đường người ồn ồn ào ào đi lại không ngừng.
Trên một con đường ở thủ đô, ngoài cửa một quán ăn nhỏ.
Một người thoạt nhìn nhiều nhất cũng không quá hai mươi tuổi, mái tóc màu vàng, da trắng, liếc nhìn là đã biết là một thiếu niên người phương Tây đang đứng ở ngoài cửa quán này. Nhưng thiếu niên này không giống những du khách phương Tây đến Long quốc du lịch luôn ưỡn ngực ra, trái lại hắn còn luôn cuộn mình lại, không ngừng xoa xoa cái bụng đang kêu lục bục. Quần áo trên người hắn rất là bẩn thỉu, hai tay trống không không có hành lý gì cả. Bộ dáng thoạt nhìn như mất hồn.
Lúc này thiếu niên kia chính là đang nhìn xuyên qua tấm cửa kính nhìn thực khách ở bên trong đang ăn một đĩa thức ăn còn đang bốc khói, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nhưng không có ai thèm hỏi đến hắn một câu, đến ngay cả tên tiếp tân ở cửa cũng chỉ ngoái đầu liếc nhìn hắn một cái rồi lại coi như không thấy gì, tiếp tục làm việc của mình.
Thiếu niên này đứng bên ngoài quán ăn thật lâu rồi mới lắc đầu dời đi. Hắn đi vào trong một cái ngõ nhỏ, tìm một góc tối tăm vô lực ngồi xuống, liên tục xoa xoa cái bụng đói đang kêu lục bục.
Thiếu niên lại nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng không nghĩ tới những thứ đồ ăn đó nữa. Để chuyển sự chú ý sang thứ khác, hắn đưa tay vào trong áo móc ra một cái vòng cổ vàng. Vòng cổ vàng này là do vàng nguyên chất cả mười phần tạo thành, trên đó còn móc vào một cái giá chữ thập màu vàng xán lạn, hơn nữa trên cây thập giá còn nạm vào mười hai viên kim cương nhỏ. Chỉ cần là người sáng mắt sẽ biết, cái vòng cổ này trị giá rất nhiều tiền. Chính là thiếu niên này lúc này bản thân đã đói đến sắp ngất đi rồi, nhưng lại vẫn không bán cái vòng đi để mua thức ăn.
Thiếu niên nắm cái thập giá bằng vàng vào trong lòng bàn tay, lẩm bẩm nói:”Calos thúc thúc, tỷ tỷ, ta nhất định … ta nhất định sẽ tìm được hắn”. Nói xong, khóe mắt hắn đã ẩn hiện chảy ra nước mắt.
Không biết là thiếu niên này đã thật sự đói đến hết cả sức lực rồi, hay là đang nhớ đến chuyện gì quá chăm chú, không chú ý tới có ba người đang đi qua cái ngõ nhỏ này. Khi tiếng bước chân làm thiếu niên này sực tỉnh thì ba người này chỉ còn cách hắn rất gần. Thiếu niên không kịp nhìn người đi ngang qua là ai, nhanh chóng mang vòng cổ giấu vào trong ngực. Hắn một mình lưu lãng ở ngoài đã nửa năm rồi, cái vòng vàng này mặc dù là hồi ức huy nhất của hắn, nhưng đồng thời cũng mang đến cho hắn không ít phiền toái. Trải qua một thời gian dài như vậy, thiếu niên cũng dần dần hiểu được đạo lý “Tài vật không thể để lộ ra ngoài”.
Mặc dù động tác của thiếu niên rất nhanh, nhưng chính là vẫn chậm một bước, ba người kia đã thấy được trong tay hắn nắm một thứ gì đó lấp lóe ánh vàng. Ba người trao đổi với nhau một ánh mắt, rồi liền đi về phía hắn.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ba người đều khoảng hai bảy hai tám tuổi, hai nam một nữ, trong đó một nam một nữ ôm ôm ấp âp, hiển nhiên là một đôi.
“Ê.” Người nam còn lại nhìn rõ ràng thiếu niên này thì ngẩn ra:”Là một tên ngoại quốc.”
Người nam đang ôm nữ nhân còn lại gật gật đầu nói:” Sao nhìn giống như mất hồn như vậy?”
Nữ nhân hình như đối với chuyện tiếp theo bọn họ muốn làm tương đối lo lắng, khe khẽ kéo kéo áo nam nhân kia.
Người con trai quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, nói:”Sợ cái gì?”
Nam nhân còn lại đảo mắt nhìn khắp người thiếu niên vài vòng, cười nói:”Người ngoại quốc không phải đều rất giàu có sao, sao lại thảm như vậy? Không phải là bị cướp chứ?”
Thiếu niên nhìn ba người này, dùng tiếng Long quốc trọ trẹ nói:”Các ngươi. Muốn, làm gì?”
“Ồ.” Nam nhân kia buông cô bạn gái của mình ra, đi tới trước mặt thiếu niên ôn tồn nói:”Tiếng Long quốc không tệ. Ồ, ngươi vừa rồi hình như lấy cái gì đó của lão bà ta phải không?” nói xong vươn tay về phía người thiếu niên.
Thiếu niên trong mắt hiện lên một tia giận dữ, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay của người đàn ông kai dùng sức bẻ một cái. Người đàn ông kia đau đớn kêu thất thanh một tiếng, cả người nhất thời bị văn ra, cánh tay vẫn bị thiếu niên kia nắm lấy.
Người đàn ông còn lại thấy không đúng, lập tức đá ra một cước về phía mặt người thiếu niên. Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, đẩy người đang bị giữ trong tay về phía trước. “Phanh” một tiếng, người đàn ông kia một cước đá vào chính mặt đồng bọn của mình. Mà thiếu niên kia đã nhanh nhẹn xoay người một vòng, đột nhiên đá ra một cước, đá vào bụng tên người đàn ông vừa định đá hắn. Người đàn ông này kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống, cả người quặn lại, tay ôm bụng, đau đớn đến mức không rên rỉ được.
Thiếu niên phủi phủi quần áo ở trên người đứng lên, cũng không thèm nhìn lại ba người kia đã trực tiếp đi về phía trước. Chỉ là hắn vừa đi được hai bước, bụng của hắn lại bắt đầu kêu lục bục. Thiếu niên suy nghĩ một chút, rồi xoay người lại.
Nhìn bằng hữu và bạn trai của chính mình một người ôm mặt một người ôm bụng, cô gái đang bị dọa đến mức luống cuống không biết phải làm sao lại thấy thiếu niên ngoại quốc kia quay lại, bị dọa cho lùi lại vài bước. Bạn trai cô nhịn đau đứng lên cản ở trước mặt cô, quát:”Muốn đánh thì đánh lão tử đây, không cần khi dễ đàn bà con gái.”
Thiếu niên đi tới còn cách bọn họ khoảng hai thước thì dừng lại, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn nam nhân cùng với cô gái đang được nam nhân bảo vệ ở phía sau, lại nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẫn như trước nói một thứ tiếng Long quốc trọ trẹ nói:”Có thể đưa cho ta … một chút tiền không? Ta rất đói.”
“A?” Người đàn ông sửng sốt vài giây mới phản ứng được, lập tức móc ví rút tất cả tiền bên trong ra, nhưng chỉ toàn là tiền năm đồng với mười đồng, sợ rằng tổng cộng cũng không tới năm mươi đồng. Người đàn ông đưa qua nói:”Tất cả ở đây rồi.”
Thiếu niên tóc vàng kia chỉ lấy một tờ mười đồng trong tay hắn, nói nhỏ:”Cảm ơn” rồi quay người đi khỏi cái ngõ nhỏ này. Ra khỏi cái ngõ, thiếu niên cúi xuống nhìn tờ mười đồng trong tay, dùng tiếng Ưng quốc cười khổ lẩm bẩm:”Tỷ tỷ, là bọn họ chọc ta trước.”
Cho đến khi thân ảnh của thiếu niên hoàn toàn biến mất, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi nhìn đồng bọn mặt trắng bệch vẫn còn đang ôm bụng nằm trên mặt đất, đang muốn quay đầu nói chuyện với bạn gái, chính là vừa quay lại thì thấy bạn gái cầm trong tay một nắm tiền hơn một trăm đồng, đang đứng ngơ ngác sững sờ.
Người con trai ngẩn ra:”Em làm gì vậy?”
Cô gái nhìn hắn một chút, lại nhín nắm tiền ở trong tay mình, có chút không đâu vào đâu nói:”Em cũng không biết, vừa rồi hắn nói là muốn tiền, em đột nhiên lại muốn cho hắn tất cả tiền.”
Người đàn ông nhìn thoáng qua mấy tờ tiền vẫn còn trong tay mình, nghi hoặc nói:”Kỳ quái thật, ta vừa như thế nào cũng nghĩ đưa cho hắn tất cả tiền.”
Thời gian Cuồng Triều phục chế dữ liệu so với Mười Một dự tính còn lâu hơn một chút, đợi đến gần năm mươi phút, đèn xanh trên cổng dữ liệu mới nhảy trở lại đèn đỏ. Đèn xanh tắt chỉ có hai nguyên nhân, một là Cuồng Triều đã phục chế xong dữ liệu tự mình rời khỏi lỗ hổng, hai là bị nhân viên quản lý mạng máy tính của Long quốc phát hiên rồi cắt đứt đường truyền dữ liệu. Bất kể là nguyên nhân nào thì Mười Một cũng phải nhanh chóng thủ tiêu chứng cứ.
Mười Một nhanh chóng rút cáp truyền dữ liệu ra, tắt máy chủ đi rồi để lại nó xuống dưới bàn, rồi nhanh chóng mang cổng dữ liệu(USB) nhanh chóng rời khỏi phòng máy tính.
Ở tận cùng bên trong căn cứ Long Hồn có một cái phòng đun nước. Phòng đun nước này chủ yếu là cung cấp nước nóng dùng hàng ngày cho căn cứ, một cái nồi hơi lớn trong đó một ngày hai mươi bốn giờ không lúc nào ngừng làm việc. Phía trên nồi hơi nước nóng trực tiếp thông qua ống dẫn thông đến các phòng trong căn cứ. Cho nên cả căn cứ cho đến bây giờ chưa từng thiếu nước nóng.
Mười Một sau khi rời khỏi phòng máy tính trực tiếp đi thẳng đến phòng đun nước nóng này, là muốn dùng lò lửa lớn trong phòng đun nước này để hủy đi cổng dữ liệu. Lửa trong lò cho đến bây giờ cũng chưa từng tắt, cho nên nhiệt độ bên trong cao đến mức không cách nào tưởng tượng được, bất cứ thứ gì bị quăng vào bên trong đều sẽ chỉ trong chốc lát hóa thành tro, cho dù là một khối thép ném vào cũng chỉ mất một lúc cũng sẽ hóa thành một đám thép lỏng. Cho nên nơi này cũng là chỗ tiêu hủy chứng có tốt nhất.