- Ha ha – Long Hải Du cười nói – Cũng không có gì kỳ quái cả, kỳ thật Sở Nguyên là đồ đệ của ông nội nội tử, ta giúp hắn cũng là bình thường.
Vu Quang Hải thu hồi nụ cười, động dung hỏi:
- Là ông nội của tôn phu nhân ……
Long Hải Du ghé vào tai hắn nói thầm gì đó, Vu Quang Hải lập tức lộ ra thần sắc tôn kính than:
- Khó trách, hóa ra hắn là đệ tử của lão nhân gia. Đúng là danh sư xuất cao đồ.
Long Hải Du cười bồi hai tiếng, cũng không có nói rõ ra kỳ thật Lục Dương chỉ dạy cho Mười Một yếu quyết của Long Gia ngoại tầng công pháp mà thôi. Còn Mười Một có được ngày hôm này cũng là do tự bản thân cố gắng mà nên.
Vu Quang Hải nâng chén trà trong tay lên hỏi:
- Du Tông, đã có quan hệ như vậy, tại sao Long Gia các ngươi không ra mặt, lại tạo tiện nghi cho ta? Chả lẽ Long Gia các ngươi không liên lạc được với người của Đại Quyển sao?
Long Hải Du cười nói:
- Bởi vì mặt mũi Long Gia không có được như Vu Quang Hải ngươi.
- Ha ha ha ha …… - Vu Quang Hải chỉ vào Long Hải Du cười nói – Như vậy chụp mũ từ trên cao xuống, ta không muốn giúp ngươi cũng không được a.
Long Hải Du cười cười, hướng Mười Một cùng Lãnh Dạ nói:
- Còn không mau cám ơn Vu gia, Vu gia đã cho các ngươi một phần nhân tình a.
- Ha ha ha ha……
Vu Quang Hải cười to.
Lãnh Đêm bĩu môi. Trong long thầm nói:
- Hai lão hồ ly.
Hóa ra Vu Quang Hải cố ý nói là “Không giúp không được”, là ý bảo Long Hải Du hắn vì nể mặt Long Gia mới bằng long giúp hai người này, cho nên Long Gia cũng nợ hắn một phần nhân tính. Chính là Long Hải Du cũng không phải là ngốc, chuyển hướng đến Mười Một cùng Lãnh Dạ, ý nói một phần nhân tình kia là đủ rồi.
- Hảo, hảo – Vu Quang Hải khoát tay nói – Nói đến việc này ta có việc cần bọn họ giúp đỡ. Nếu chuyện này hoàn thành, ta sẽ an bài chuyện gặp đại ca Đại Quyển cho các ngươi, thế nào?
Lãnh Dạ gật đầu nói:
- Vu Gia, mới nói.
Vu Quang Hải ho nhẹ một tiếng, Triệu Diễn liền đứng lên nói:
- Tất cả mọi người đi ra ngoài.
Nói xong liên mang theo tất cả mọi người rời khỏi phòng họp.
Long Hải Du cười cườim cũng đứng lên nói:
- Nếu mọi việc đã xong hết rồi, vậy ta đi trước đây.
Vu Quang Hải cười nói:
- Du Tổng bận bịu như vậy, hôm nào rảnh sẽ tìm người uống trà.
Long Hải Du cáo biệt một tiếng rồi đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Mười Một thì hướng về hắn cười khẽ.
Trong chốc lát, trong gian phòng chỉ còn lại Mười Một, Lãnh Dạ cùng Vu Quang Hải.
Vu Quang Hải vươn tay mời:
- Các ngươi ngồi đi.
Đợi Mười Một và Lãnh Dạ ngồi xuống rồi mới nói:
- Ta biết các người là lính đánh thuê, bất kể việc giao dịch có thành hay không cũng sẽ giữ bí mật cho khổ chủ. Đúng không?
Lãnh Dạ cười nói:
- Vu gia yên tâm, chúng ta nói sẽ làm cho người một chuyện, bất kể chuyện có khó khăn như thế nào cũng sẽ cố gắng. Hơn nữa cam đoan thủ khẩu như bình, không lộ ra một chút gì.
Vu Quang Hải gật đầu nói:
- Kỳ thật chuyện này cũng không có gì bí mật, ngay cả Du Tổng có lẽ cũng biết. Nhưng các ngươi tuyệt đối không được phép lộ ra ngoài, nếu không ……
Hắn không có nói hết, nhưng Mười Một cùng Lãnh Dạ đều hiểu rõ ý tứ ẩn sâu trong đó. Loại người kiêu hùng này có thể cùng người một chỗ nói chuyện khách khí, nhưng sau đó chỉ một khắc lại có thể cùng người đối địch ngay tại chỗ. Mặc dù bọn họ không sợ Thanh Bang, nhưng nếu đắc tội với Thanh Bang thì cũng là đắc tội với Hồng Môn, ít nhất là sau này tại Phương Đông thế giới tựu đừng nghĩ tới việc đi lại tại các nước Đông phương.
Vu Quang Hải nhấp một ngụm trà nói:
- Ta muốn các ngươi sang Anh-Ni quốc giúp ta lấy trộm một món đồ.
Lãnh Dạ gật đầu nói:
- Không có vấn đề.
Vu Quang Hải cười nhẹ nói:
- Đừng đồng ý quá sớm như vậy, các ngươi ngay cả vật phải trộm là gì cũng không biết thì trộm thế nào đây – Dừng một chút hắn lại nói – Kỳ thật ta cũng không biết vật đó là gì.
“A?” Lãnh Dạ hơi ngây người, ngay cả chính mình cũng không biết vật đó ra sao, vậy còn bảo người khác đi ăn trộm sao?
- Chuyện là như thế này, ta nhận được một tin tức, có một nhóm khảo cổ học Môi Quốc, cách đay không lâu phát hiện ra một đồ vật có lịch sử một ngàn năm – Vu Quang Hải than vãn – Vốn ta đối với vật nọ cũng không quan tâm lắm, nhưng sau đó nghe nói Hồng Môn phái người đi trộm món đồ đó nhưng thật bại Sau nghe a Đức kể về việc định đi ăn trộm vật này, ta cảm thấy có chút hứng thú.
Vu Quang Hải là một trong ba người đứng đầu Thanh Bang, một vị trưởn lão khác tên là Trương Kiến Đức, mọi người thường gọi là Đức gia.
Dừng một chút, Vu Quang Hải thấp giọng, thần bí nói:
- Sau ta phái người điều tra, mới biết được hóa ra nhóm khảo cổ kia không biết như thế nào sau khi đào được vật kia, muốn mang vật bỏ trốn về nước. Kết quả bị chính phủ Anh-Ni phái người bắt lại, đồng thời tuyên bố bất luận kẻ nào cũng không được phép mang vật đó rời khỏi Anh-Ni. Kỳ quái là mặt trước vật này có khắc văn tự của Long Quốc.
- A? – Lãnh Dạ nói – Đồ của Long Quốc chúng ta sao lại ở trên đất nước của họ, lại còn ở đó cách đây một ngàn năm trước,.
- Việc này ta cũng không rõ, chỉ biết đồ vật này rất tà môn.
Lãnh Dạ thắc mắc hỏi:
- Tà môn như thế nào?
- Theo ta điều tra được, cả nhóm chuyên gia khảo cô Môi quốc đều chết ở Anh-Ni Quốc, hơn nữa chết rất kỳ quái.
- Sao lại kỳ quái?
- Ta không biết, đó là toàn bộ những gì ta nắm được. Còn nghe nói những người từng thấy qua đồ vật kia đều chết hết, kể cả người của Anh-Ni cũng vậy. Bây giờ đồ vật kia được cất giữ rất bí mật, không ai biết rõ là nó ở đâu, chỉ biết là bọn họ đang bí mật nghiên cứu.
Lãnh Dạ bỉu môn nói:
- Ý của Vu gia là hy vọng chúng ta thu hồi vật đó về?
Vu Quang Hải gật gật đầu, nói:
- Không dối gạt các người, thế lực dòm ngó đồ vật này không ít. Không chỉ Thanh Hồn Môn chúng ta mà còn có cả Hắc Long của Tiểu Trùng Quốc, còn có bang mafia nhất Tây phương tham dự. Thậm chí chính phủ nhiều nước cũng quan tâm. Hơn nữa ta cũng phải nhắc nhở các ngươi, Thanh Hồng Môn chúng ta đã phải đi không dưới mười người để tìm hiểu tin tức nhưng mất tích hơn một nữa, giống nhau là không hề tìm được chút dấu vết nào, ngay cả mất tích như thế nào cũng không rõ. Thế nào? Có tự tin làm được không?
Mười Một chậm rãi đứng lên nói:
- Giao dịch thành công. Nhưng ngươi phải giúp chúng ta bí mật tới Anh Ni Quốc (Indonesia), hơn nữa cho chúng ta một chứng minh thư ở địa phương. Đồng thời cần toàn bộ tư liệu của ngươi.
- Không vấn đề, ngươi cần gì cứ nói. Ta chỉ cần các ngươi nếu thất bại hoặc bị bắt không được phép tiết lộ việc ai phái các ngươi đi. Hai là nếu các người thành công thì phải mang vật đó về giao cho ta, hơn nữa không được phép nói cho một người nào khác biết.
Lãnh Dạ gật gật đầu hói:
- Vu gia, vậy sau khi chúng ta xong việc làm sao quay trở về.
Vu Quang Hải mân mê tách trà nói:
- Yên tâm, ta sẽ an bài cho các ngươi. Các ngươi định lúc nào đi?
Mười Một bình thản nói:
- Đêm mai.
- Có thể lúc đó ta sẽ phái người liên lạc với các ngươi. Được rồi, nghe nói hai đồ đệ của ta cùng các ngươi cũng có chút quen biết phải không? Vậy bọn chúng sẽ là người liên lạc với các ngươi.
- Hảo! Nhất ngôn vi định.
Vu Quang Hải gật đầu nói:
- Yên tâm, sau khi xong việc ta sẽ giúp các ngươi liên lạc với Đại Quyển. Hơn nữa cam đoan tận lực giúp các ngươi đàm phán với Đại Quyển.
Mười Một gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Lãnh Dạ cười nói:
- Vu gia, chúng ta đi trước.
Vu Quang Hải phất tay, một lẫn nữa cửa phòng họp đóng lại, hắn một mình ngồi trong phòng, ung dung ngả người ra ghế, trên miệng lộ ra một tia cười âm trầm.