Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 519: Nghiệt Dữ Duyên 2 (1)

Chương 519: Nghiệt Dữ Duyên 2 (1)


Yêu là nghiệt? Vậy cái gì là duyên?

Có người nói nghiệt là nhân duyên của cuộc sống, vô duyên tại sao cũng là nghiệt. Cũng có người nói, có nghiệt mới có duyên, không có nghiệt thì có duyên được không?

Rốt cuộc là có nghiệt mới có duyên, hay là có duyên mới có thể sinh ra nghiệt, có mấy ai có thể nói rõ ràng được chứ. Tựa như Mười Một và những tao ngộ của hắn, rốt cuộc là nghiệt hay là duyên? Có lẽ bản thân Mười Một cũng không rõ ràng lắm.

Trong mắt Mười Một, hắn chỉ là một người đáng thương và bi ai. Có lẽ trong mắt hắn, hắn không phải là người?

Phía sau cửa gỗ giam giữ vài người, có lẽ không thể gọi họ là người, nhìn vào mấy người cả nam lẫn nữ bị giam bên trong thấy ai nấy đều trần truồng, da thịt trên người sớm đã thối rữa, vô số dòi nhung nhúc trên người họ liên tục cắn xé cơ thể. Có người nằm trên mặt đất rên rỉ vô lực, tựa như một người chết đang giãy dụa vô lực thốt lên những thanh âm cuối cùng tới thế giới này, có người ngơ ngẩn ngồi ở góc phòng giam ánh mắt trống rỗng, tựa như một người có trái tim đã chết, chỉ còn lại một cái xác biết thở. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật rất khó tưởng tượng được những người này đã phải chịu hành hạ như thế nào, ở chỗ này, người còn không quí bằng con chuột bạch thí nghiệm.

Mười Một đi thẳng đến trước một cánh cửa gỗ, hắn rốt cục ngừng lại. Không có gì khác, chỉ là người trong phòng giam này bất đồng với những người khác, hắn không hề rên rỉ, cũng không chờ tử thần, không thể ngờ hắn lại đang vẽ vẽ cái gì đó.

Hắn là một lão đầu, mặc dù trên đầu không tìm đâu ra nửa cọng tóc, thậm chí cả lông mi và râu mép cũng rụng sạch, nhưng từ những nếp nhăn cùng với lớp da đồi mồi trên người lão thì phỏng chừng tuổi của lão hẳn cũng phải trên sáu mươi tuổi. Lão nhân cũng trần truồng như những người khác, từ tiểu phúc đến ngực da thịt đã bắt đầu rữa ra, có thể thấy rõ rất nhiều dòi đang gặm nhắm da thịt lão. Nhưng không ngờ lão lại không hề đang trong trạng thái chờ chết hoặc là rên rỉ giống như những người khác trong phòng, sự khác biệt đó chính là hắn vẫn ngồi trên mặt đất, dùng một mẩu đá nhỏ vẽ một cái gì đó trên mặt đất.

Có thể nhận thấy sự tồn tại của Mười Một, lão đầu ngước lên nhìn về phía hắn. Ánh mắt lão mạnh mẽ hữu thần, thậm chí còn lóe ra những tia sáng rất trí tuệ. Rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung ánh mắt của hắn, giống như thần thái sáng láng. Lại dường như tràn ngập ánh sáng trí tuệ. Khi Mười Một thấy ánh mắt hắn thì suy nghĩ đầu tiên của hắn là: người này không phải một người bình thường.

Hai người nhìn nhau một lát, chỉ dùng mắt để trao đổi trong yên lặng. Đột nhiên, lão nhân dùng một thứ tiếng Anh rất chuẩn nói: " Ngươi không phải là bọn họ."

Mười Một đang chuẩn bị rời đi lập tức khựng lại, đánh giá lão nhân một lần nữa, ngưng một lát rồi dùng tiếng Anh trả lời: "Không phải!"

Lão nhân nhìn hắn rất hứng thú rồi hỏi: "Ngươi làm sao tới nơi này được?"

“Không quan hệ tới ngươi."

Nói chuyện đến đó là chấm dứt. Kế tiếp lại là một dùng ánh mắt nhìn nhau im lặng. Điểm bất đồng chính là một người thì hai mắt tỏa sáng, dường như sắc lang thấy mỹ nữ, tràn ngập vẻ hâm mộ cùng ánh mắt khát vọng. Một bên thì hai mắt lãnh đạm, giống như đối với chuyện gì cũng mặc kệ không quan tâm. Cho dù cả thế giới đến ngày tận thế cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả.

Thật lâu sau, lão nhân rốt cục cười cười, một lần nữa cúi đầu dùng hòn đá nhỏ vẽ vẽ gì đó trên mặt đất, miệng nói: "Có khả năng tới được nơi này, chứng minh ngươi không phải người thường."

Mười Một không trả lời hắn, có lẽ là khinh thường, cũng có lẽ là không muốn, hắn lại chuẩn bị bước tiếp.

Lão nhân đột nhiên nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ không đi vào đó đâu."

Mười Một dừng lại, hỏi: " Bên trong có cái gì?"

“Tử vong!" Lão nhân một lần nữa ngước lên nhìn hắn. Nói: "Đường đi tới chỗ chết đó."

“Tử vong, trước giờ luôn luôn ở rất gần ta."

"Cứ thử là biết." Lão nhân mỉm cười nói: " Sát khí của ngươi rất nặng, hơn nữa tử khí cũng rất nặng. Ngươi hẳn là một người của một tổ chức được bồi dưỡng từ nhỏ để trở thành chiến sĩ phải không? Từ sát khí trên người ngươi mà luận, ngươi đã từng giết rất nhiều người, ta đoán nếu ngươi không phải là sát thủ cũng là nhóm sát thủ. Hơn nữa, trái tim ngươi rất lạnh."

Mười Một nheo mắt, không thể không nhìn thêm lão nhân này một cách kỳ quái. Khi một người giết người khác, sát khí trên người tự nhiên trở nên rất nặng, hơn nữa che dấu mà không tản mát ra ngoài. Đây là lý do tại sao đứng trước một sát thủ, hoặc là đứng trước một chiến sĩ vào sinh ra tử như thiết huyết chiến sĩ, sẽ cảm thấy ẩn hiện lãnh khí. Mặc dù một người khó có thể che dấu sát khí, nhưng chỉ dựa vào mắt thường mà có thể nhìn ra một người có sát khí hay không thì loại người đó phải cực kỳ đáng sợ, hoặc có thể nói, người như thế bản thân mình cũng là một chuyên gia trong nghệ thuật giết người.

Mười Một trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

“Ta?" Lão nhân cười nói: " Một lão đầu, một lão đầu chờ chết. Nếu ngươi không thích gọi ta là lão đầu, cũng có thể gọi ta là Bố Lộ."

"Bố Lộ…" Mười Một gật đầu nói: "Ta nhớ rồi."

“Cám ơn. Ngươi thì sao? Ta xưng hô với ngươi như thế nào?"

Mười Một trầm mặc một lát. Phun ra một cái tên mà lâu rồi hắn không dùng: "Mười Một."

Sở Nguyên là cái tên vừa nghe đã biết ngay là người Long quốc, hắn không biết lão già Bố Lộ này có thân phận là gì, nếu là địch nhân thì cái tên này rất có thể sẽ làm bại lộ rất nhiều dấu vết. Do đó Mười Một không nói cho lão biết tên của mình, mà là dùng cái tên khi còn ở "Ma Quỷ".

“Mười Một hả?" Bố Lộ gật đầu cười nói: "Thật rất giống, cả tên cũng giống như vậy."

“Cái gì?"

“À, xin lỗi. A, ngươi làm ta nhớ tới một lão bằng hữu, ngươi và hắn rất giống nhau, chỉ cái tên của các ngươi cũng tương tự rồi."

Mười Một nói vẻ lạnh lùng: "Ta không phải là hắn."

“Ta biết !" Bố Lộ cười cười nói: " Chỉ luận về tuổi, hắn đã có thể làm tổ phụ của ngươi rồi. Hơn nữa tướng mạo của các ngươi cũng không giống, nhưng ánh mắt và ngữ khí nói chuyện thì rất tương tự. Đặc biệt là ánh mắt đó…"

Mười Một không muốn lắm chuyện với lão già, chuyển sang vấn đề khác hỏi: "Nơi này là đâu?"

Bố Lộ đầu tiên hơi sửng sốt rồi sau đó lập tức bật cười nói: "Ngươi không biết đây là nơi nào, sao lại xông vào?"

“Có gì lạ đâu?"

Bố Lộ khoát tay cười nói: " Không phải là ta kỳ quái, chỉ là ta hơi ngạc nhiên mà thôi, ngươi không thể ngờ lại có lòng can đảm rất giống một lão bằng hữu của ta.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch