Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 526: (2)

Chương 526: (2)
Ngồi xổm xuống rồi cẩn thận cắm dầu kim tiêm vào tay tiểu cô nương đó, bơm toàn bộ số thuốc trong ống tiêm vào tay cô bé.

Đợi rút kim ra xong, Bố Lộ mới thở dài đau đớn nói:

- Chúng ta đã tới chậm, thể chất của nó cũng không thích hợp để tiếp nhận phồn thực khuẩn, vi khuẩn đã bắt đầu khuếch tán rồi.

- Cô bé cũng sẽ giống như những người bên ngoài hả?

- Ừm.

Bố Lộ khẽ gật đầu vẻ trầm trọng, nói:

- Mười Một, đừng để nó chết ở chỗ này, được không?

Mười Một thản nhiên nói:

- Cô ta đã không sống được. Mang theo sẽ là một gánh nặng.

- Không!

Bố Lộ đột nhiên kêu lên:

- Ngươi hứa với ta rồi, ngươi sẽ đưa nó đi mà!

Mười Một lẳng lặng nhìn Bố Lộ, trên mặt lão nhân này đầy vẻ khẩn cầu cùng kỳ vọng.

- Được rồi.

Mười Một nói:

- Nhưng nếu cô bé chết làm sao?

- Chỉ không chết ở chỗ này là được. Chắc chắn nó cũng muốn như vậy. Nếu cần thì… để cho nó chấm dứt thống khổ.

Mười Một hiểu, theo như lời Bố Lộ, không để cô có thống khổ, thì chỉ có một cách là chấm dứt tánh mạng của tiểu cô nương này. So với làm việc làm một người nửa sống nửa chết, mỗi ngày nhìn thân thể mình từ từ thối rữa, không bằng chấm dứt tánh mạng để tìm giải thoát sớm.

Bố Lộ tiếp tục nói:

- Đợi nó đi rồi, hãy đem thân thể nó ném xuống biển, nhất định không thể hỏa thiêu. Phải dùng thủy không thể dùng hỏa. Nhớ lấy, phải ở khu biển rất sâu, ngàn vạn lần không thể những chất hữu cơ trên cơ thể nó bị đẩy lên bờ. Bằng không sẽ chết rất nhiều người đó.

- Hóa ra là một virus lây nhiễm.

- Không đúng. Chúng ta có phương hướng nghiên cứu bất đồng với Tiểu Trùng Quốc. Tiểu Trùng Quốc đưa vi khuẩn vào người. Chúng ta dùng giáng thuật để làm. Thân thể nó một khi bắt đầu thối rữa, sẽ sinh ra rất nhiều côn trùng. Nếu để cho những vi khuẩn thối rữa tràn vào những khu vực có loài người sinh sống, sẽ tạo thành một cơn dịch bệnh rất lớn.

Mười Một hất cằm về phía tiểu cô nương đó hỏi:

- Khi nào thì nó tỉnh?

- Vài phút nữa, ta vừa tiêm thuốc cho nó, có thể tỉnh lại rất nhanh.

- Chúng ta không còn thời gian nữa.

- Ta biết, nhưng nếu không có ta, vài phút của ngươi cũng đã hoa phí hết trên đường rồi, không phải?

Mười Một không phản bác, bởi vì sự thật đúng như lời của Bố Lộ. Nơi này đường sá phức tạp, nếu không có Bố Lộ dẫn đường thì chỉ sợ hắn bây giờ cũng chưa chắc đã tìm ra kho vũ khí, lắm khi có thể bây giờ còn ở bên ngoài nghĩ biện pháp mật mã của phá phiến cự môn kia. Mặc dù Mười Một tự tin phiến môn đó không cản được hắn, nhưng cũng quả thật phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể phá được.

Hai người trầm mặc một lát, Mười Một lại hỏi:

- Ngươi tại sao lại bị trúng giáng thuật

- Bởi vì nó.

Ánh mắt Bố Lộ trung lộ ra vẻ nhu hòa, nói:

- Ta vốn định làm giáng thuật cho nó, nhưng… khi thấy ánh mắt nó nhìn vào ta thì ta đột nhiên nghĩ tới con gái ta. Nhớ đến khi ta rời gia đình thì con gái ta nhỏ hơn cô một tuổi, lúc ấy nó nằm trong ngực mẹ, cũng nhìn ta với ánh mắt như vậy: lệ rưng rưng, không nói chuyện gì cả, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu. Ta biết, nó không muốn ta đi, nó muốn cùng người một nhà vui vẻ đoàn tụ. Lúc đó ta vẫn đi, ra đi rất kiên quyết. Vì sự nghiệp của ta, vì truy tìm giấc mộng giáng thuật đỉnh cao, ta từ bỏ gia đình, vứt bỏ người vợ vô tội và đứa con gái đáng thương. Lúc đó ta nói với con gái, "ba ba đi một hai năm sẽ trở về.’ A, thế mà đã hơn mười năm rồi, nó nhất định sẽ hận người cha này đến chết. Nhưng mười năm qua, ta đạt được cái gì đây? Không có gì cả, cuối cùng cũng chỉ được cái hình dáng này thôi.

Mười Một đột nhiên hỏi một câu không hợp với hoàn cảnh cho lắm:

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

- Bốn mươi bảy rồi, a, nhìn không ra phải không? Chúng ta thường xuyên tiếp xúc giáng, đương nhiên so với người khác sẽ già hơn một chút. Thở dài một hơi, Bố Lộ tiếp tục nói:

- Lúc đó ta thấy ánh mắt của nó thì không biết tại sao, trong lòng dấy nên một sự xúc động mãnh liệt. Ta rất nhớ con gái ta, rất nhớ cô nhiều lắm. Ánh mắt nó chẳng khác gì con gái ta, ta có nên làm nghi thức giáng thuật không? Tiếp tục hay không tiếp tục đây. Nhưng một khi nghi thức đã bắt đầu, tuyệt không thể nửa đường ngừng lại, nếu tâm thần cứ suy nghĩ đắn đo mãi, sẽ bị hiện tượng phản phệ. Lúc đó tâm thần ta không bình tĩnh, kết quả quả thật đã bị phản phệ, rồi biến thành bộ dáng như thế này.

- Giáng thuật phản phệ? Đó là cái gì?

- Ừm …… rất khó giải thích. Nói như thế, ngươi có thể xem giáng thuật giống như việc bồi dưỡng một dị năng giả. Ngươi có biết dị năng giả chứ? Những người này trời sinh có thể khống chế nguyên tố tự nhiên đặc thù chung quanh, ví dụ khống chế ánh sáng làm cho mình ẩn thân, gọi là quang hệ dị năng giả. Hoặc là khống chế thổ nguyên tố có thể độn thổ gọi là thổ hệ dị năng giả, còn hỏa hệ thì khống hỏa, thủy hệ khống thủy vân vân. Tần tiến sĩ trước giờ luôn luôn muốn khám phá gien mật mã của dị năng giả, rồi cũng thực nhập gien cải tạo lên người, nhưng đến giờ chưa thành công lấy một lần. Chủ yếu là dị năng giả thật sự quá ít, phỏng chừng toàn thế giới cộng lại cũng sẽ không hơn một trăm người. Do đó là Mỹ, một cường quốc trên thế giới, cũng không thể lãng phí đưa ra một hai dị năng giả cho hắn làm nghiên cứu. Giáng thuật của chúng ta, cả huyền học đạo thuật của Long quốc nữa, những thứ này nếu có thể giải thích vi diệu thì có thể bồi dưỡng ra được dị năng giả. Thi giáng thuật tựa như hai dị năng giả đánh nhau, trong đó có một bên nếu bản thân không tự chủ được thì rất có thể sẽ bị năng lượng của mình bắn ngược trở về, mình trúng phải chiêu của mình. Giải thích như vậy ngươi hiểu chưa?

- Nếu ngươi nói về nội công Long quốc thì dễ hiểu hơn.

- A a, tương tự thế. Nói về nội công Long quốc, ta luôn luôn rất bội phục võ học cổ của Long quốc. Dùng luyện võ cường thân cứ thế phát triển lên những cảnh giới khác nhau, việc này thì giáng thuật của chúng ta cho dù làm sao cũng không đạt tới trình độ này. Đáng tiếc, võ học Long quốc lại không biểu hiện ngoài, đời này của ta vô duyên không được thấy nó nữa rồi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch