Đối mặt với một đối thủ có thực lực vượt xa qua mình, tin rằng bất luận kẻ nào cũng sẽ sinh ra cảm giác vô lực, nhưng Mười Một thì không có. Trong từ điển của hắn trước giờ không có từ thất bại. Huấn luyện tàn khốc từ nhỏ đến lớn đã sớm khiến cho tim hắn cứng rắn còn hơn sắt thép. Chỉ cần có thể đạt tới mục tiêu, dù là cuối cùng có phải đồng quy vu tận với đối thủ cũng không tiếc.
Tinh mang trong mắt Mười Một lóe lên. Cú đá ngược về phía sau của hắn không hề thu hồi, ngược lại hắn còn lật chân quét ngang một đường.
"Phanh!” một tiếng, Mười Một biết mình đá trúng người kia rồi. Nhưng hắn cũng cảm giác được một cước vừa rồi căn bản chẳng tạo thành cho đối phương tổn thất gì. Tối đa cũng chỉ làm công kích của hắn chệch đi một chút, nhưng thế đã là đủ rồi. Mười Một thu cước lùi về, dùng chân chống thân thể cố gắng đứng trên mặt đất, cả người hướng về phía đối thủ lao tới, đồng thời Thiên Trảm cũng lặng lẽ đâm ra ngoài.
“Hừ !” Một tiếng hừ lạnh như sét đánh bên tai Mười Một, hắn cảm giác thấy tinh thần của mình như bị đông cứng lại, thân thể vọt tới trước cũng vì vậy mà dừng lại một chút. Đồng thời, một cước kinh khủng đá trúng vào ngực Mười Một. Trong ngực như bị lựu đạn nổ tung lên, một lực công kích thật mạnh từ ngực xuyên vào thân thể. Cả người Mười Một bị đá bay ra xa.
"Oanh!” Lưng Mười Một nện mạnh vào cái tủ phía sau, xô cái tủ ngã xuống nhất thời hình thành hiệu ứng đô mi nô, tiếp liên ba cái tủ nghiêng nghiêng rồi đổ sập xuống phát ra những âm thanh ầm ầm rất lớn, đồng thời vô số đồ sứ, vàng bạc, ngọc ngà châu báu đặt trên ba cái tủ này cũng rơi cả xuống đất. Mớ đồ sứ chắc chẳng còn cái nào nguyên vẹn.
Mười Một không nhịn được ói ra một búng máu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể truyền ra những cơn đau như bị xé ruột, hắn biết một cước này đã khiến cho mình thụ nội thương cực kỳ nghiêm trọng. Cũng may mà xương hắn trải qua biến dị gen liên tục nên đã sớm đạt tới trình độ cứng rắn vô cùng. Đến cả vụ nổ ở Trần gia lúc trước mà cũng không thể nổ nát được xương hắn, huống chi chỉ là một cước này. Nếu không là như thế này, chỉ sợ lúc này bao nhiêu xương sườn trước ngực hắn đều đã gãy đoạn, chẳng còn lấy một cọng nào nguyên vẹn cả.
"Ủa?” Trong bóng đêm, đối thủ nhìn không thấy bỗng phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Hiển nhiên thấy một cước của mình mà không tiêu diệt được đối phương cảm thấy rất ngạc nhiên. Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái khi thấy sinh mạng kinh người của Mười Một. Thanh âm người nọ trầm ấm, với âm vực rất sâu. Nghe thanh âm hẳn là một trung niên vào khoảng ba, bốn mươi tuổi
Mười Một cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau xé ruột từ trong cơ thể truyền đến loạng choạng đứng lên, Thiên Trảm thủ trước ngực, khẽ thở hổn hển. Sát khí chiếu thẳng vào người đối diện. Hắn biết vừa rồi thanh âm do những cái tủ ngã sập xuống khẳng định đã làm kinh động những người ở phía dưới. Vừa rồi tiếng động kinh khủng đó cũng đủ truyền tới lầu bốn rồi, tin rằng không bao lâu sau khẳng định sẽ có người chạy lên kiểm tra nơi phát ra thanh âm. Do đó hắn phải tốc chiến tốc thắng. Nhưng đối thủ quá mạnh mẽ làm hắn không thể chống lại được, mặc dù hai người từ đầu tới giờ sở dụng không đến mười giây, nhưng không đến mười giây đã buộc Mười Một súyt nữa gặp tử thần mấy lần rồi. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ thủ đoạn công kích của đối thủ.
Nói về cường độ thân thể, lực của cơ bắp và tốc độ công kích, người này rõ ràng không phải đối thủ của mình. Nhưng hắn có võ công Long quốc vô cùng cao cường, rõ ràng mấy lần Thiên Trảm của Mười Một sắp chạm tới nơi yếu hại của hắn thì lại bị hắn dùng kỹ xảo xảo diệu dễ dàng hóa giải. Thậm chí có một lần Thiên Trảm chỉ cần đâm ra một chút nữa là có thể đâm trúng vào yếu hầu người nọ, Mười Một đột nhiên cảm giác người nọ chỉ cần dễ dàng vung tay ra, đã sinh ra một hấp lực thật lớn làm lộ tuyến công kích của Thiên Trảm hoàn toàn dời đi, thậm chí đến cả thân thể của hắn cũng chẳng trầy da. Đây là võ học Long quốc, trên đời chỉ có võ học huyền ảo nhất của Long quốc mới có thể dễ dàng hóa giải công kích của hắn như thế, Mười Một có thể khẳng định, người này cho dù không phải đến từ Long quốc, cũng tuyệt đối có quan hệ với Long quốc.
Mười Một vẫn thở hổn hển. Một cước công kích vừa rồi chỉ có hắn mới tạo thành thương tổn bao nhiêu cho thân thể. Người kia vẫn đứng đối diện hắn, không tiếp tục triển khai công kích, thậm chí Mười Một không nghe được tiếng hít thở của hắn, hắn tựa như một cương thi không có sinh mạng, làm cho người ta không cách nào tìm ra dấu vết tồn tại của hắn.
Cắn cắn răng, Mười Một lãnh thanh hỏi: “Ngươi là ai ?” Hắn hỏi bằng tiếng Long quốc, hắn cũng tin rằng người đối diện này khẳng định đến từ Long quốc.
Khi hắn vừa mới nói xong, người kia đột nhiên động thân, như một cơn lốc chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mắt, sau một khắc lại xuất hiện một bên người Mười Một.
Đồng tử Mười Một co lại, bên trong đồng tử đột nhiên bắn ra sát khí vô hạn, đem hết toàn lực chém Thiên Trảm vào thân ảnh đó, nhưng đột nhiên xuất hiện một bàn tay nắm vào cổ tay hắn, dễ dàng hóa giải một kích toàn lực của hắn. Đồng thời một cổ khí tức băng giá tà tà chém vào động mạnh cổ của hắn rồi rạch ra.
"Phốc!” Một tia chất lỏng nóng bỏng từ cổ của hắn bắn nhanh ra.
Người nọ sau đó buông tay Mười Một ra, thuận tay đọat luôn Thiên Trảm trong tay Mười Một. Trên đời không không ai có thể sống được trước một đao này của hắn, mặc dù rất ngạc nhiên về sinh mạng lực của Mười Một, nhưng chỉ cần là người, hắn chắc chắn không có khả năng sống sót được dưới đao này. Mặc dù buông lỏng tay rồi, nhưng người nọ không hề buông lỏn sự đề phòng đối với, luôn cảnh giác, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mười Một, từ từ lui về phía sau.
Chỉ có Mười Một vẫn còn đứng tại chỗ, máu nóng tiếp tục từ cổ hắn phụt ra như suối.
“Đao tốt lắm!” Người kia dùng tiếng Long quốc rất chuẩn trầm trồ một tiếng, nhét thanh đao của mình vốn đã bị Thiên Trảm chém nham nhở vào hông, vừa thưởng thức Thiên Trảm, vừa lùi tới bên cạnh ba lô, cúi người chuẩn bị kiểm tra ba lô và cái túi lớn của Mười Một. Lúc này thì cặp mắt vốn đã ảm đạm của Mười Một đột nhiên bạo phát tinh mang, đồng thời tay phải vung lên, ba mũi tên băng trong nháy mắt bắn tới trước mặt người nọ.
"Ủa?” Người nọ phát ra một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên rất kinh hãi khi thấy Mười Một còn chưa chết. Ai lại bị cắt đứt cuống họng mà vẫn còn sống được. Mặc dù kỳ quái, nhưng hắn sớm có chuẩn bị nên không hoảng hốt, tay phải rất nhanh quơ lên, vô cùng chính xác dùng Thiên Trảm trong tay dánh văng ba ám khí đang bay tới.
Nhưng rất nhanh hắn biết mình phán đoán sai rồi, trên chiến trường chì một một chút thất ngộ đã đủ để mất mạng. Sau khi hất văng ra băng đao cuối cùng, hắn đột nhiên sinh ra cảnh giác, cố hết sức nghiêng người sang một bên tránh được chỗ yếu hại, đồng thời Thiên Trảm đâm về phía trước.
“Xoẹt! Xoẹt!” Hai tiếng đâm như xé vải, Mười Một và người kia đứng đối diện nhau, một cây băng đao trong tay đã đâm vào thân thể người nọ, còn thanh Thiên Trảm do người kia vừa cướp được cũng đâm vào thân thể Mười Một.