Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 581: Thiên Hàng Kì Binh 1 (1)

Chương 581: Thiên Hàng Kì Binh 1 (1)


Một người, hai người, ba người…

Sau khi Vấn Thiên rời đi, không đến một phút, lại xuất hiện sáu cao thủ của Long Hồn. Sáu gã cao thủ hoặc là xuất hiện xa xa trên đường, hoặc là đứng trên sườn dốc, hoặc là đứng bên hàng cây, từ bốn phía xung quanh vây Mười Một lại.

Mười Một liếc mắt đảo qua trên mặt sáu người, sáu người mỗi người tóc đều đã bạc một chút, nhìn qua tuổi nhỏ nhất cũng phải ngoài năm mươi, mà lớn nhất chính là một người nhìn tuổi chừng sáu bảy mươi. Sáu người này hắn đã gặp qua, trong đó hai người của võ học tổ là Bá Đao cùng Vô Ngân, còn lại bốn người đều rất lạ mặt, cũng không biết trong bốn người này có mấy người là tam đại cao thủ của dị năng tổ. Mặt khác, có quan hệ cùng hắn chính là Bàn Phật, Kim Cương, Lục Dương, cùng với Thiết Tỏa mà tối hôm qua vừa xuất hiện, mấy cao thủ bọn Băng Nham đều không có xuất hiện.

Về phía Mười Một chính là năm người bốn phía thành lập phòng ngự trận thế, đem Lãnh Dạ bảo vệ chính giữa. Bọn họ đều biết, kế tiếp chính là lúc liều mạng.

“Lãnh Dạ!” Bá Đao đột nhiên tiến tới hai bước, Lãnh Dạ giơ súng lên ngắm ngay hắn, cảm giác được Lãnh Dạ đã tập trung vào mình, Bá Đao không đi tới nữa, dừng lại lạnh lùng hỏi: “Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội tổ chức hay sao?”

Lãnh Dạ lộ ra vẻ mặt tươi cười khổ sở, súng ngắm trong tay nhưng không hề giải thích, ngoài miệng nói: “Ta chỉ là muốn chứng minh mình trong sạch.”

“Ngươi lại đây, chúng ta có thể giúp ngươi!”

“Xin lỗi Bá Đao tiền bối.” Lãnh Dạ lắc đầu nói: “Phải tìm ra là ai hãm hại chúng ta trước, ta không thể tín nhiệm các ngươi.”

Một người cách Bá Đao không xa hừ mạnh một tiếng nói: “Với phản đồ này nói nhảm nhiều vậy làm gì? Cái tên tiểu tử tên Băng kia, đầu tiên là bỏ vũ khí xuống, sau đó theo chúng ta trở về tiếp nhận phán xử.”

Người này nhìn bề ngoài đại khái chừng hơn sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, trên mặt cũng có không ít nếp nhăn. Chính là hai mắt hắn lại không lúc nào không tản ra tinh mang nhiếp nhân, mặt vuông miệng dày, mặc dù quần áo đơn giản nhưng tại đây gió lạnh thổi mạnh nhưng vẫn đứng thẳng tắp, vừa nhìn là biết trình độ võ học của hắn rất không tầm thường.

Mười Một lạnh lùng nhìn hắn hỏi: “Ngươi là ai?”

Trên mặt người này hiện lên một tầng sắc mặt giận dữ, cười lạnh nói: “Hảo, tiểu tử cuồng vọng, không hổ là hảo đồ đệ do thần kiếm dạy dỗ. Nhớ kĩ! Danh hiệu của ta là Chiến Hồn!”

Đối với cái tên này Mười Một không hề có cảm giác gì, nhưng sắc mặt Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi một chút. Chiến Hồn chính là một trong ba đại cao thủ của Long Hồn võ học tổ, nghe nói Chiến Hồn trong tổ võ học là người xa cách mọi người nhất, cũng là người mà mỗi người đều tránh không muốn cùng hắn gặp gỡ.

Bởi vì, hắn gọi là Chiến Hồn

Chiến tranh chi hồn, vì chiến mà sinh.

Nghe nói chiến hồn học võ có thành tựu thì bắt đầu đi khắp thiên hạ tìm kiếm cao thủ đề luận bàn võ học, bất quá cùng hắn luận bàn võ học hầu như đều là mất mạng. Mặc dù chưa có chết người, nhưng thụ thương một chút là không tránh khỏi, trong đó đối thủ của hắn có không ít người bị trọng thương. Khiến cho người ta thấy là sợ, nghe nói Chiến Hồn tới thì cả đám đều đóng cửa cáo bệnh không ra. Không phải những người này không muốn “mặt mũi”, nhưng tính mạng sao với “mặt mũi” quan trọng hơn, chiến Hồn này thật sự là ra tay quá độc ác. Nghe nói đối thủ của hắn trong mười người thì có sáu người bị đánh đến mất tay gãy chân. Hơn nữa võ công của hắn thật sự rất cao, cho nên nếu có thể không đánh thì đều cố hết sức để không phải đánh.

Sau đó chính phó lãnh tụ thứ hai của Long Hồn nghe nói sự việc của Chiến Hồn, khi đó đã vào tuổi cổ lai hi, đích thân xuất mã, tìm được Chiến Hồn rồi ra tay đánh bại hắn. Từ lúc đó Chiến Hồn đã thành một thành viên của Long Hồn, chỉ là tính tình muốn tìm người gây chuyện của hắn vẫn không thay đổi, cơ hồ trong Long Hồn mỗi người đều đánh nhau với hắn vài lần, cuối cùng khiến cho mọi người tránh hắn như tránh quỷ, cái tên “Chiến Hồn quỷ kiến sầu” cũng từ đó mà ra.

Chiến Hồn ngoại trừ mê võ ra, tính tình cũng tương đối dữ tợn. Thường thường một lời không hợp ý sẽ ra tay đánh người, kể cả ngươi là người đứng đầu Long Hồn hắn cũng sẽ không nể mặt. Bởi vì hắn là chiến hồn bất khuất, toàn thân đều là ngạo khí, trừ khi ngươi bằng công phu của mình đánh bại hắn, nếu không hắn sẽ không phục bất kì kẻ nào. Nghe nói đến bây giờ có năng lực làm cho hắn khâm phục cũng chỉ có một người “phó tọa” lúc đầu. Còn về lãnh tụ đời thứ ba và thứ tư, hắn tất cả đều không để vào mắt.

Như vậy một người khó có thể chế ngự, hôm nay cư nhiên cũng gặp ở chỗ này, có thể tưởng tượng được người đứng đầu Long Hồn nhiệm kì thứ tư này dám chắc là đã rất vất vả mới mời được Chiến Hồn ra, cũng cho thấy trong mắt Long Hồn coi trình độ của Mười Một cao tới mức nào.

Hôm nay thật sự là có chắp cánh cũng không thể bay được a! Lãnh Dạ trong lòng không khỏi thầm thở dài. Mười Một cố nhiên không có nghĩ nhiều như Lãnh Dạ, mặc dù hắn có nghe nói qua tên của Chiến Hồn, hơn nữa Lục Dương cũng từng nói qua cho hắn, ngàn vạn lần đừng có chọc, người này trong Long Hồn chính là người điên được xưng “Quỷ kiến sầu”. Nhưng như vậy thì thế nào? Nếu chỉ vì như vậy mà hắn thúc thủ đợi người tới bắt, vậy hắn còn là Mười Một sao?

Lúc này Vấn Thiên không biết từ lúc nào đã trở lại, như u linh đột nhiên xuất hiện phía sau Vô Ngân. Nhìn Mười Một giơ cái bộ mặt lạnh lung đó ra, Vấn Thiên thở dài nói: “Băng, bỏ cuộc đi. Mặc dù các ngươi nhiều lần đột nhiên thay đổi đường đi làm rối loạn kế hoạch của chúng ta, khiến cho người phía sau không có cách nào đuổi theo. Nhưng bây giờ ở chỗ này lại là đại biểu của nhừng nhân vật tinh anh nhất Long Hồn.”

“Ồ.” Mười Một chậm rãi giơ con dã chiến đao trong tay lên, mũi đao chĩa thẳng vào Chiến Hồn nói: “Đánh đi!”

Trong mắt Chiến Hồn hiện lên một tia tức giận, bước mạnh từng bước tiến về phía trước, hừ mạnh nói: “Hảo!”

“Ai!” Cách Mười Một khoảng ba mươi thước phía sau, một người đúng ở trên sườn dốc toàn thân quần áo đường trang, ước chừng năm mươi tuổi, mặt vuông tai to, nhìn qua rất có phong cách người đàn ông, nhẹ giọng thở dài nói: “Tội gì mà phải tới?”

“Hừ!” Chiến Hồn vung bàn tay to kêu lên: “Các ngươi ai cũng không cho phép được ra tay!”

Lãnh Dạ đem súng ngắm chuẩn xác dời về phía bắp đùi của Chiến Hồn, chỉ đợi Mười Một ra lệnh, hắn sẽ không chút do dự bóp cò. Mặc dù rất không tình nguyện tham gia trường nội chiến này, càng không muốn hướng về tiền bối mà mình luôn tôn trọng nổ súng. Chính là vì tội danh “phản đồ” đáng chết này. Ai!

Thành thật mà nói, Lãnh Dạ cũng không coi trọng Mười Một, nhưng từ trong đám người này đi ra đơn đả độc đấu để cho người ta đánh, còn không bằng tập trung lực lượng mở một đường ra. Người của Long Hồn là một đám tự biết thân phận, là khinh thường đối với vũ khí, nhất là mấy lão cao thủ đồng lứa này đúng là càng khinh thường binh khí nóng. Chiếm trong tay ưu thế về vũ khí viễn trình công kích, có lẽ bọn họ còn có cơ hội.

Mười Một không có phản ứng, chỉ là lạnh lùng nhìn Chiến Hồn. Chiến Hồn đợi hồi lâu cũng không thấy Mười Một có động tác gì, hừ một tiếng cũng mặc kệ trong tay Lãnh Dạ có súng ngắm đang chĩa về phía mình, mấy người vây quanh đang xiết chặt vòng vây lại.

Ngay lúc này thì Mười Một đột nhiên quát khẽ: “Khai hỏa!”

“Đoàng!” Súng ngắm của Lãnh Dạ đã bắn phát đầu tiên. Tốc độ tử đạn lấy mắt thường không thể nhìn thấy được hướng về phía bắp đùi Chiến Hồn bắn ra.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch