Giờ đã là tháng sáu, khí hậu đã dần trở nên ấm áp, chỉ là ở phương Bắc, đặc biệt là trong rừng núi, vẫn rét lạnh như cũ.
“A, Lãnh Dạ mở rộng miếng, ngáp một cái rất là nhàm chán, nháy nháy mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính với vẻ vô vị, si ngốc nhìn từng hàng từng hàng chữ trên một trang web. Chỉ là những chữ đó đều có vẻ như chẳng hề thú vị, chỉ cần click vào một cái là đương nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều bộ phim hay ảnh bắt mắt, đây cũng là tiết mục giải trí duy nhất của Lãnh Dạ trên mạng,
Lãnh Dạ và Dawell trốn tại khu biệt thử ở trong núi này đã được năm tháng, mỗi ngày trừ việc đi nhìn trộm Tuyết Linh Nhi và Băng Mộng tắm rửa, thì chỉ còn việc đi ngủ, ngâm nước nóng và huấn luyện Dawell chiến đấu cận thân và kĩ xảo bắn súng, còn dạy hắn ngôn ngữ và chữ viết Long quốc, lúc nào cảm thấy thực quá vô vị thì tìm Hỏa Điểu đánh nhau một trần, quãng thời gian này chỉ có thể dùng một chữ để khái quát: “Buồn”. Đơn giản là buồn đến mức khiến người ta phát điên lên.
Tuy hắn đi theo Mười Một nhưng hai người không thuộc cùng một loại, Mười Một biết tranh thủ từng giây từng phút để tự huấn luyện, nỗ lực đề cao thực lực của mình, Lãnh Dạ thì lại tranh thủ từ giây từng phút để hưởng thụ những lạc thú nhân sinh chẳng biết lúc nào sẽ đột nhiên kết thúc.
Nhưng tại nơi này, hưởng thụ thì cũng hưởng thụ rồi, đặc biệt là mỗi ngày đều có hai cô bé làm bạn, nhưng hai cô bé này cường hãn vô cùng, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ngày tháng lâu ròi, ai mà không buồn bực cơ chứ.
Huống chi đã gần nửa năm qua đi rồi, vẫn chẳng có tin tức gì về Mười Một, Hầu Tử và Vịt Bầu, đã xảy ra chuyện gì bất trắc sao? Hay là đã bị bắt rồi? Cũng có thể là đã trốn đi đâu đó? Lãnh Dạ không chỉ một lần muốn xông ra ngoài tìm nơi hạ lạc của họ, nhưng đến Vu Quang Hải với thế lực và thủ hạ như vậy còn không tìm được ba người ấy, hắn có thể làm được gì? Thêm nữa, hắn bây giờ là tội phạm bị truy nã, đi đường sẽ có vô số con mắt nhìn vào. Vạn nhất đến bản thân hắn cũng bị bắt thì chẳng phải là oan uổng quá ư?
“Dawell.” Lãnh Dạ khẽ hô một tiếng, nhưng bên Dawell chẳng hề có phản ứng. Hắn quay đầu nhìn đi, chỉ thấy Dawell đang ngồi đối diện với chiếc máy tính bên cạnh, sắc mặt chăm chú nhìn những dòng chữ trên máy tính.
“Dawell!” Lãnh Dạ tăng thêm chút âm lượng gọi lại lần nữa.
“Ồ?” Lần này Dawell đã có phản ứng rồi, ngẩng đầu lên liếc nhìn lại hắn, lại quay lại nhìn vào dòng chữ trên màn hình, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Đệ đang xem cái gì thế? Làm gì mà say mê như vậy?”
“Cũng chẳng có gì, là một trang web.”
“Trang web gì? Sắc tình (xxx) sao?” Vừa nhắc đến chủ đề này, Lãnh Dạ liền nổi lên hứng thú. Đẩy chiếc ghế ra và đứng dậy, đi đến sau lưng Dawell. Nhìn thấy trên màn hình của hắn đều là từng hàng từng hàng những chữ Long Quốc rõ ràng.
Lãnh Dạ hiếu kì hỏi: “Đây là cái gì? Tiểu thuyết? Tiểu thuyết sắc tình sao?”
“Đâu có phải. Không phải huynh nói cần học chữ Long Quốc sao, cách tốt nhất chẳng phải là xem sách nhiều nhiều sao?
Lãnh Dạ gật gật đầu nói: “Cho nên, đệ đi đọc tiểu thuyết sắc tình?”
“Không!” Dawell buồn bực nói: “Đây không phải sắc tình được chưa? Đây là blog của một nữ sinh. Viết rất hay, huynh có muốn xem không?”
“Nữ sinh? Ai thế? Đệ thầm yêu cô ta?” Lãnh Dạ tuy miệng vẫn trêu chọc Dawell, nhưng mắt vẫn nhìn lên tiêu đề trang web. Chỉ thấy trên tiêu đề của blog có bốn chữ lớn: Thanh Ngữ Tiểu Trúc.
“Ý?” Nhìn thấy hai chữ Thanh Ngữ, Lãnh Dạ sững sờ một chút, lầm bẩm: “Không thể nào là cô ấy chứ?”
Sau đó Lãnh Dạ lại nhìn đến phần chính văn mà Dawell đang xem, chỉ thấy hàng chữ đầu tiên đập ngay vào mắt: “Trong căn phòng lạnh băng băng, trên chiếc giường trống trải, nơi này không lưu lại mùi vị của anh ấy, cũng không có vết tích anh ấy lưu lại. Chỉ có những gia cụ kia, còn có dụng cụ luyện tập thân thể mà anh ấy mua, tất cả đều lạnh băng, cô độc đứng ở đó đợi chủ nhân của chúng trở về. Cô ấy mỗi ngày đều tới quét dọn phòng, tuy căn phòng này đã rất lâu rồi, rất lâu rồi chẳng có người ở. Rốt cuộc là đã bao lâu? Cô ấy không cả dám nghĩ tới. Nhưng cô ấy tin rằng, có một ngày, anh ấy sẽ quay trở về, quay trở về xắp xếp lại những dụng cụ luyện tập thân thể, sau đó cười một cách ngốc nghếch nói với cô: Ồ, tốt, tùy tiện…
“Ngốc nghếch……?” Da thịt trên khuôn mặt Lãnh Dạ co giật hai cái, đọc đến đây hắn đã đoán được thiên văn chương này là do ai viết rồi, đồng thời cũng đoán được “anh ấy” trong tác phẩm này là ai. Mà, nói anh ấy “ngốc nghếch”, sợ rằng trên thế giới này cũng chỉ có một mình nữ nhân ngốc nghếch kia thôi.
Tuy trong lòng đã có tám chín phần khẳng định, nhưng Lãnh Dạ vẫn không nén nổi nổi hỏi: “Bài văn này là do ai viết thế?”
“Nguyễn Thanh Ngữ.” Dawell ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lãnh Dạ, nháy nháy mắt nói: “Cô ấy là tài nữ đại học số một ở thủ đô đó, cô ấy viết một đoản thiên tiểu thuyết (truyện ngắn hoặc vừa) trên blog của mình, sau này được một nhà xuất bản nhìn trúng và đem xuất bản, nó tên là “tôi ngay gang tấc, chàng ở chân trời”, qua lần đó là trở nên nổi tiếng luôn. Đệ nghe nói về cô ấy, lựa quyển sách của cô ấy về đọc, sau đó thì tìm được blog của cô ấy. Trên trang blog này đều là những nội dung chuẩn bị cho quyển sách tiếp theo của cô ấy, rất hay, chỉ là có chút quá thương cảm.”
Lãnh Dạ hiếu kì hỏi: “Sao mà thương cảm?”
“Ài.” Dawell thở dài một hơi rồi nói: “Nữ nhân vật chính trong sách bị người ta bắt nạt, được một nam nhân qua đường cứu giúp. Sau này cô ấy dọn nhà, phát hiện nam nhân đã từng cứu cô ấy không ngờ lại ở ngay sát vách bên cạnh. Vì thế, cô ấy bắt đầu có qua lại với nam nhân kia… ách, đừng có lộ ra cái ánh mắt mờ ám như bản tính của huynh đi có được không? Giữa bọn họ rất đơn thuần, đến cả tay chân còn chưa chạm vào, không có xấu xa như huynh nghĩ đâu.”
Lãnh Dạ trừng mắt nhìn hắn: “Sao đệ biết giữa bọn họ không có quan hệ gì? Có lẽ có quan hệ như đệ không nhìn thấy thôi?”
Dawell chỉ chỉ vào màn hình máy tính nói: “Trong tiểu thuyết viết như thế đó.”
“Được rồi, không nói cái này nữa. Tiếp theo thế nào?”
Dawell lại nói tiếp: “Hai người này làm hàng xóm nhiều năm với nhau, nhưng cô ấy vẫn luôn không biết nam nhân này làm gì, bộ dạng có vẻ như rất là thần bí, thường xuyên thất tung đến quá nửa năm, có lúc thậm chí còn một hai năm mới trở về một lần. Mỗi ngày cô ấy đều đi giúp y dọn dẹp phòng, đợi y trở về. Cô ấy biết cứ như vậy sẽ không được, đi theo một nam nhân mà mình chẳng hề hay biết là một chuyện không thể nào, cô ấy là một người bình thường, cần có một cuộc sống bình thường mà. Sau lại lại xuất hiện một bác sĩ đi theo đuổi nữ nhân vật chính…”
“Mẹ kiếp!” Lãnh Dạ đột nhiên nói lên: “Hắn dám! Có phải là chán sống rồi không? Đến cả nữ nhân của tên biến thái đó mà cũng dám tranh cướp?”
Dawell bị biểu hiện đột ngột này của Lãnh Dạ dọa cho giật mình nhảy dựng lên, lau lau mũi nói: “Ách, đây chỉ là tiểu thuyết, đừng có kích động.” Dừng một chút rồi lại hỏi: “Tên biến thái nào?”
“Ừm. Tuy bác sĩ kia đối với cô ấy rất tốt. Ách, đừng có nhìn đệ bằng cái bộ dạng như muốn ăn thịt người thế, đây chỉ là tiểu thuyết, tiểu thuyết thôi mà. Nữ nhân vật chính và tay bác sĩ kia chỉ là bạn bè thôi, tuy cô ấy biết ý của tay bác sĩ, nhưng không dám tiếp nhận.”
Lãnh Dạ lúc này mới thở phào một hơi nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Dawell nhỏ giọng khẽ hỏi: “Lãnh Dạ, huynh chưa từng đọc quyển tiểu thuyết này, làm gì mà kích động thế?”
Lãnh Dạ bực mình nói: “Ta có thể không kích động sao? Chuyện bây giờ đã loạn hết cả lên rồi, nếu còn loạn thêm chút nữa, làm tên biến thái đó tức giận, chẳng biết có chạy đi giết người tiếp không đây?”
“Tên biến thái nào vậy?”
“Chẳng phải chính là nam nhân vật chính kia sao.”
Dawell không phục nói: “Sao huynh biết y biến thái?”
Lãnh Dạ trợn trừng mắt lên: “Vừa nhìn cái là biết, thường xuyên không ở nhà, chạy ra ngoài nửa năm không về, hơn nữa còn thần thần bí bí không để người ta biết nghề nghiệp của hắn.