Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 630: Một Trường Huyết Chiến Không Ai Biết 1 (2)

Chương 630: Một Trường Huyết Chiến Không Ai Biết 1 (2)
Nhưng nếu ngươi cứ một mực không chịu ra mặt, bọn chúng có thể làm gì được chứ? Nếu là bọn chúng tự ra mặt động thủ, câu chuyện giả dối kia chẳng phải là không đánh mà cũng tự vỡ ra sao?”

Mười Một bình thản nói: “Nếu Âu Dương Bác đột nhiên chết đi thì sao?”

Tửu Quỷ sững sờ nói: “Ngươi là có ý gì vậy? Có chúng ta bảo hộ y, y làm sao mà đột nhiên chết đi được?”

Mười Một suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Cẩn thận người bên cạnh y.”

“Người bên cạnh…?” Tửu Quỷ sững sờ một chút. Đột nhiên tỉnh ngộ ra, ngạc nhiên nói: “Ý ngươi là, có nội gian? Ồ, đúng là phải đề phòng chuyện này, nếu không Âu Dương Bác đột nhiên chết đi, lại không bắt được hung thủ, tội lỗi này chắc chắn là phải đè lên đầu ngươi rồi. Hà hà, thì ra bọn chúng muốn chơi trò này.”

“Không đúng.” Mười Một khẽ lắc đầu nói: “Bọn chúng không phải đang chơi, giết Âu Dương Bác là có lý do.”

“Hả? Lý do gì?”

“Chính là nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân bọn chúng muốn giết Âu Dương Bác.”

“Cái gì?”

“Danh sách?” Sắc mặt Lục Đạo biến đổi mấy lần, cuối cùng thở ra một hơi cười khổ nói: “Thảo nào gần đây quân đội Long Quốc lại có dấu vết điều động, thì ra là như thế. Vậy ngay từ khi bắt đầu đây đã là một cục thế, bọn chúng từ đầu đã dự tính giết chết Âu Dương Bác, viên đạn băng chỉ là một đòn giá họa, lợi dụng cơ hội này đẩy tội danh cho Mười Một mà thôi, thuận tiện còn di chuyển tầm mắt của tất cả mọi người đi. Người bày ra cục thế ấy thực lợi hại, đến cả chúng ta cũng chút nữa thì bị rơi vào rồi.”

Mười Ba day day mi tâm, nhíu chặt mày lại hỏi: “Nếu bọn chúng muốn giết Âu Dương Bác. Trực tiếp giết đi không phải là nhanh gọn rồi ư? Tại sao còn phải làm ra nhiều chuyện như thế? Không sợ phát sinh chuyện bất ngờ ư?”

Lục Đạo lắc lắc đầu nói: “Đây chính là một nước cờ thông minh của bọn chúng, muốn bắt Âu Dương Bác rất đơn giản, nhưng bắt đi xong rồi sao nữa chứ? Hoặc giả là dứt khoát giết y đi luôn, nhưng giết y xong rồi thì phải thu dọn hậu quả thế nào? Thân phận của Âu Dương Bác dù sao cũng không phải bình thường, hơn nữa còn rất mẫn cảm. Y mà xảy ra chuyện gì, chắc chắn là toàn quốc sẽ chấn động, làm không tốt sẽ còn lộ ra một lượng lớn chuyện khác. Nhưng hiện giờ có cơ hội này thì lại khác, nếu Âu Dương Bác chết sau khi nhận được viên đạn băng thì sao? Ai mà tập trung ánh mắt lên người Băng sát thủ, chẳng ai nghĩ đến các phương diện khác nữa cả. Hơn nữa, chắc chắn bọn chúng cũng rõ ràng, với tính cách và cách làm người của Âu Dương Bác, cho dù có bắt được y rồi, y cũng sẽ không đầu hàng. Nếu tờ danh sách kia mà rơi vào tay tổ chức nào khác ở Long Quốc, đối với bọn chúng sẽ là một đòn đả kích trí mạng.

Mười Ba bình tĩnh gật đầu nói: “Xem ra tin tức của Hải Du đến thật đúng lúc, nhưng tin tức này thực sự chuẩn xác không? Trong tay Âu Dương Bác thực sự đang nắm một danh sách có quan hệ trọng đại như vậy sao?”

“Tám mươi phần trăm khả năng.” Lục Đạo nói: “Đây cũng là lý do duy nhất khiến bọn chúng phải giết Âu Dương Bác, trừ việc này ra ta thực không nghĩ thông được thêm bất kỳ lý do nào khác nữa.”

Nói đoạn, Lục Đạo liền cười khổ nói: “Xem ra ta còn quá non nớt, ánh mắt lúc nào cũng chỉ dừng ở việc bọn chúng muốn dồn cái tội lỗi này lên lưng Mười Một. Nếu không phải Long Hải Du kịp thời thông báo cho ngươi, sợ rằng chúng ta đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.”

Thiên Táng vốn ngồi bên cạnh không nói gì không nén nổi cất tiếng an ủi: “Cái này không thể trách ngươi, dù sao ngươi cũng còn trẻ mà.”

Lục Đạo trợn trừng mắt lên nói: “Ngươi thì được bao tuổi rồi?”

“Này, đừng có xả tức giận lên người ta thế.”

Mười Ba lạnh lùng nói: “Thực thú vị, chúng ta vốn chỉ muốn tra ra chuyện năm đó. Không ngờ lại dính đến cả chuyện này nữa. Xem ra, chúng ta muốn đứng một bên mà xem tràng du hí này là chuyện không thể nào nữa rồi.”

“Hay lắm!” Thiên Táng hoan hô một tiếng: “Thủ lĩnh, có phải chúng ta cần nhúng tay nào?”

“Không thể.” Lục Đạo chẳng hề lưu tình mà trực tiếp phủ quyết luôn.

Thiên Táng vội vã hỏi: “Tại sao?”

Lục Đạo đưa cổ tay lên, gõ gõ vào mặt đồng hồ bên trên, nói: “Thời gian không kịp nữa rồi. Nếu phân tích của ta tất cả đều hợp lý, bọn chúng khẳng định sẽ động thủ vào đên nay, sẽ không kéo dài đến ngày mai đâu. Bởi vì kéo dài thêm một ngày, đối với kế hoạch của bọn chúng sẽ càng thêm nguy hiểm.”

“Đợi một chút, đợi một chút.” Thiên Táng đưa tay lên: “Tại sao bọn chúng phải động thủ vội vã như vậy? Còn nữa, không phải có người của Long Hồn ở bên cạnh bảo vệ Âu Dương Bác sao? Bọn chúng bằng vào cái gì mà có đủ tự tin để giết chết y, sau đó giá họa cho Mười Một chứ? Còn nữa, sau khi giết chết Âu Dương Bác, bọn chúng làm thế nào để có được cái danh sách kia?”

Lục Đạo cười nói: “Không tồi a, bắt đầu biết phân tích rồi đó. Vấn đề của ngươi thực ra cũng rất đơn giản, thứ nhất, bọn chúng không thể không gấp. Viên đạn băng là bọn chúng gửi tới, mục đích chính là thu hút tất cả mọi ánh mắt lên người Băng sát thủ, từ đó mà bỏ sót những người khác. Tin tức cũng là bọn chúng cố ý phát tán ra, chính là vì bố trí cái cục diện này. Cả cục thế đều đã bố trí xuống, chẳng còn gì thiếu sót. Trong cả cục diện, Mười Một có lộ mặt hay không thì cũng vậy, cho nên ngay từ đầu chúng ta đã đi đường vòng, mục đích cuối cùng của bọn chúng không phải là ép Mười Một ra mặt mà là giết Âu Dương Bác. Điều này cũng đã giải thích việc tại sao chúng lại lựa chọn Âu Dương Bác, một nhân vật xem ra vốn chẳng có liên quan gì tới cả câu chuyện. Hiện giờ tiên phong của Long Hồn đã tới bên cạnh Âu Dương Bác rồi, đây cũng là nguyên nhân bọn chúng đợi tới bây giờ, chỉ có khi Âu Dương Bác ở dưới tình huống được bảo vệ như vậy mà vẫn bị người ta giết chết, mọi người sẽ càng thêm chắc chắn đó là việc do Mười Một làm. Còn bây giờ, mọi chuyện đều đã ổn, gió đông cũng mượn được rồi (xem tích Gia Cát Lượng mượn gió đông trong để biết thêm chi tiết), bọn chúng không thể đợi thêm nữa. Nếu không cơn gió đông này mà qua đi, tất cả mọi nỗ lực bố trí cái cục thế này sẽ đều bị đổ xuống sông xuống biển.

Thiên Táng dứt khoát lắc đầu nói: “Ta không hiểu.”

Lục Đạo thở dài một hơi nói: “Hiện giờ các cao thủ Long Hồn bên cạnh Âu Dương Bác chỉ là tới để thăm dò tin tức, nếu đợi đến ngày mai, ai biết sẽ có thêm càng nhiều cao thủ Long Hồn tới nữa hay không? Hơn nữa ai biết được ngày mai có xảy ra thêm biến cố gì nữa? Cho nên muốn giết Âu Dương Bác, thời cơ tốt nhất chính là đêm nay. Cho nên ta nói về mặt thời gian chúng ta đã không kịp nữa rồi, bây giờ chỉ có thể hi vọng Âu Dương Bác mạng lớn thôi, nếu không tờ danh sách kia nhất định sẽ rơi vào tay bọn chúng, còn cái tội giết Âu Dương Bác, Mười Một chắc chắn sẽ phải gánh lên rồi.”

Không đợi Thiên Táng nói gì, Lục Đạo lại tiếp tục: “Còn về vấn đề thứ hai và thứ ba của ngươi. Thực ra đều có cùng một đáp án. Biến số, một biến số mà chẳng ai trong chúng ta nghĩ đến cả.”

Thiên Táng vẫn lắc đầu: “Không hiểu…”

Mười Ba vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này nói: “Lục Đạo, biến số mà ngươi nói, có phải là người?”

Lục Đạo gật đầu nói: “Là người, nhưng ta không thể xác định được là có mấy người. Có thể là một, cũng có thể là một vài.”

“Ta hiểu rồi.”

Thiên Táng kêu lên: “Đợi một chút, ta không hiểu! Thủ lĩnh, các người rốt cuộc đang nói gì thế? Có thể nói rõ hơn chút không?”

Lục Đạo thản nhiên cười nói: “Rất đơn giản, biến số này là người, là một người mà chúng ta chẳng ai nghĩ tới.”

Thiên Táng vẫn cứ lắc đầu như cũ……

Lục Đạo thở dài một hơi nói: “Được rồi, ta sẽ nói đơn giản hơn chút nữa. Đêm nay, sẽ có người muốn giết Âu Dương Bác. Thân phận của người này chắc chắn sẽ là chẳng ai ngờ tới, đến cả bản thân Âu Dương Bác cũng tuyệt đối không hề cảnh giác gì với người này. Với thân phận ấy, muốn lấy được tờ danh sách kia từ tay Âu Dương Bác, thậm chí là giết luôn y cũng đều không phải là chuyện khó. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”

“Nói như vậy thì ta hiểu rồi. Nhưng người này có thể là ai nhỉ?”

Lục Đạo nhún nhún vai nói: “Ta không biết.”

. ....

. ..







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch