Trong lúc đó, Đường thúc cũng liên lạc qua với Vận Mệnh Mười Ba, sau khí có được sự hồi đáp chắc chắn của Mười Ba, cùng với việc Mệnh Vận ở sau lưng hỗ trợ Mười Một, tất cả cục diện cứ thế tiến triển theo dự định của Mười Một.
Một trận bão tố đang tới.
Năm ngày sau, cả một đám người lại tụ họp lần nữa, Đường thúc muốn mời Mười Ba gia nhập,dù sao đó cũng là thần thoại trên chiến trường. Nhưng lại đã bị đối phương chẳng nể nang cự tuyệt, thần thoại chính là thần thoại, ngươi cho rằng ai muốn gặp cũng đều có thể gặp ư? Mất đi cái sự thần bí thì sao còn có thể gọi là thần thoại được cơ chứ?
Được rồi, tinh tướng với tau sao, Đường thúc cũng chẳng tỏ ra buồn bực tức giận gì, kết quả là hôm nay không thêm một người, cũng không bớt một người.
Chiếu lệ, mọi người khách khí chào hỏi nhau một hồi, sau đó ngồi xuống nhàn nhã tám phét dăm ba câu rồi mới bắt đầu chậm rãi chuyển vào chính đề.
"Tin tình báo về Huyết Mân Côi, chúng ta cho tới giờ vẫn chẳng biết chút gì. Chúng ta định ra tay với bọn Phong Dã tổ, nhưng cái bọn đàn bà này mỗi ngày đều nhàn nhã mang người của chúng ta dạo chơi khắp nơi, chúng ta cũng lấy trộm được nội dung những cuộc điện thoại của chúng, đều là gọi cho nhau hoặc là gọi tới Tiểu Trùng quốc, chẳng có chỗ nào đặc biệt." Đây là bản báo cáo tổng kết do người của Vu mập thu thập được sau mấy ngày theo dõi. Trong các thế lực ở đây, cũng chỉ cóđịa đầu xà như Vu mập mới có thực lực thu thập tin tình báo thế này. Ngoài ra, Mệnh Vận và Hắc Ám không có khả năng, căn cứ của Đại Quyển cũng không ở chỗ này. Hơn nữa người của Đại Quyển quá dũng mãnh, rất dễ bị người ta nhận ra, cũng không thích hợp với vụ này. Cho nên thu tập tin tức đương nhiên quy về Vu mập, dù sao cái đám tiểu đệ của tiểu đệ của tiểu đệ bên dưới hắn đa số là loại côn đồ bình thường, lẩn trong một đám người cũng không dễ dàng bị nhận ra, rất thích hợp đi làm việc này.
Đáng tiếc, với bản lãnh của Thanh bang tìm kiếm trong năm ngày không ngờ cũng không thể tra ra Huyết Mân Côi, có thể tưởng tượng được bọn chúng ẩn núp thâm sâu đến thế nào. Cũng thường thôi mà. Bọn chúng phải đề phòng chính phủ Long quốc và Long Hồn. Nếu ẩn núp không đủ sâu, sao có thể ẩn tàng hơn mấy chục năm mà không bị bới ra. Em rằng sớm đã bị diệt cả ổ rồi.
Nghe xong báo cáo, Đường thúc quay ra sau đánh mắt ra hiệu với Hứa Vũ Cường, Hứa Vũ Cường liền lập tức nói với vẻ mặt như đã hiểu chuyện: "Về đầu mối Thập Tự Hắc Ám cung cấp, trải qua sự xác nhận của chúng ta, đã xác định được là thật, ngoại trừ sự tồn tại của gien Sứa Đàn Hồi mà ngươi nói không thể tra rõ. Có điều sau khi chúng ta thảo luận đã nhất trí tin tưởng những điều ngươi nói.”
Mười Một hơi khẽ gật đầu.
Hứa vũ cường nói tiếp: " Đại Quyển bọn ta sau khi thảo luận, các vị đại ca nhất trí quyết định, Đại Quyển xuất binh vô điều kiện. Nhưng có điều kiện tiên quyết, cao thủ Phượng tổ của Long Hồn được cứu ra phải do chúng ta mang đi, mặt khác gien Sứa Đàn Hồi chúng ta cũng mang đi. Đương nhiên, về công trình kỹ thuật gien này Đại Quyển bọn ta có thể cùng hưởng với Vu gia."
Khuôn mặt của Vu mập vốn đã xám xịt lại, nghe xong câu cuối cùng mới hơi dãn ra một chút.
"Ngoài ra." Hứa Vũ Cường nói: "Bởi vì Thập Tự Hắc Ám tự nguyện buông tay cho nên chúng ta cùng Vận mệnh và Vu gia thương lượng quyết định, tất cả những thứ thu được từ chỗ Huyết Mân Côi chia làm ba phần, Đại Quyển bọn ta, Vận mệnh và Vu gia mỗi bên một phần. Có điều phải có tiền đề là ba phương cũng ra sức, sự phân chia cuối cùng sẽ theo tình huống mà định, ai ra sức nhiều nhất sẽ có được nhiều hơn một chút."
Lãnh Dạ quay mặt đi, nói thầm một mình: “Cường đạo đúng là cường đạo, đồ chưa cướp được tới tay đã nghĩ đến chia chác。
Kỳ thực Lãnh Dạ cũng rất rõ tại sao Hứa Vũ Cường lại nói như vậy, Huyết Mân Côi người ta đã ẩn núp mấy chục năm, hơn nữa còn có thực lực chống chọi với Long Hồn, quy mô và tài sản bọn chúng chắc chắn không nhỏ, cuối cùng sau khi xong xuôi chiến lợi phẩm phong phú là điều chắc chắn. Một tài sản lớn như vậy, thử hỏi có ai mà không động tâm? Lãnh Dạ chính là có tâm lý không được ăn nho thì bảo là nho chua, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo Mười Một chính miệng nói qua không cần thứ gì. Hơn nữa cho dù Mười Một nói muốn, cơ bản cũng không tới lượt bọn họ, Thập Tự Hắc Ám nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có vài người, Hoàng Hậu bị bắt đi, Hầu Tử và Vịt Bầu thì mất tích ở nơi nào không rõ, còn lại chỉ có hai người Mười Một và Lãnh Dạ, Dawell miễn cưỡng tính là một nửa. Hai người như thế mà cũng đòi cùng người ta giành giật ư? Còn không bằng buông tay, mua lấy một điểm hảo cảm. Hơn nữa mục đích cuối cùng của Mười Một chính là cứu bác sĩ điên và Hoàng Hậu, những thứ khác hắn đều không để trong lòng. Hơn nữa, sao đã quên còn có Long Hồn mắt hổ đăm đăm đang rình một bên, nơi này dù sao cũng là Long quốc, là địa bàn của họ, muốn kiếm ăn trong miệng hổ, người ta bằng lòng sao?
Không chỉ Lãnh Dạ, Mười Một cũng rất hiểu, trong bốn thế lực liên thủ thảo phạt Huyết Mân Côi, Thập Tự Hắc Ám là yếu nhất, nhìn trái nhìn phải cũng không có hơn ba người, cái chính vẫn cứ là phải đi cứu người. Về phần đám Đại quyển khi lấy đồ vật liệu có phát sinh xung đột gì với Long Hồn hay không, cái này hắn không quan tâm. Hơn nữa Mười Một dám chắc, Mười Ba cũng sẽ không rỗi hơi mà đi cùng Đại Quyển tranh giành đồ vật. Mục đích của Mười Ba chỉ có một, chính là từ Huyết Mân Côi tìm kiếm đầu mối của vụ huyết án năm đó. Hắn sở dĩ nói lấy một phần chén canh cũng là làm cho Đại Quyển và Vu mập an tâm, nếu không Mệnh Vận nhúng tay vào không vì tiền không vì người, muốn người ta không nghi ngờ còn khó hơn lên trời.
Bây giờ bốn thế lực lớn xuất kích đều vì có mục đích là muốn thảo phạt Huyết Mân Côi, Thập Tự Hắc Ám cần người, binh đoàn Mệnh Vận vì manh mối năm xưa, Vu mập vì tiền, bỏ ra ít sức mà thu được lắm tiền, thậm chí không phải bỏ sức, trước nay luôn là chuyện mà hắn thích làm nhất. Đại Quyển vì cướp người, cướp tiền bạc là thuận theo đó, dù sao người dưới tay bọn họ nhiều như vậy, ai cũng phải ăn cơm, nhân cơ hội kiếm một ít cũng là chuyện tốt. Bọn họ cũng không phải không nghĩ tới Long Hồn sẽ chen một chân vào, có điều, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy có gì không hay, cùng lắm thì đến lúc đó đẩy cái vị cao thủ Long Hồn thực ra không hề tồn tại kia ra, mình thì thừa cơ chiếm lấy chút tiền nghi rồi chuồn. Long Hồn cứu được người, lại thu được lợi ích lớn nhất đương nhiên sẽ không hơi đâu làm khó bọn họ.
Bây giờ mỗi một người đều thỏa mãn, cuối cùng chỉ chờ tìm ra hang ổ của Huyết Mân Côi, đánh tới như chớp giật bên tai làm bọn chúng không kịp đề phòng.
Huyết Mân Côi không biết chính mình đã bị người ta tính toán tiêu diệt, mặc dù bọn chúng thu được tin Mệnh Vận và Đại quyển có người tới Long quốc, nhưng tạm thời cũng không nghĩ tới, càng không liên tưởng đến, Mười Một lại có bản lãnh lớn như vậy, liên kết bốn thế lực vốn chẳng liên can gì với nhau lại để thảo phạt bọn chúng. Cho nên đến bây giờ Huyết Mân Côi còn đang thương thảo việc danh sách bị rơi vào tay Âu Dương bác, phải xử lý việc đau đầu này như thế nào đây.
Nơi đóng quân của Âu Dương Bác bắt đầu tăng cường điều động, đặc vụ do Huyết Mân Côi cài vào quân đội, chính phủ và thương giới bắt đầu mỗi ngày không ngừng biến mất, phàm là người do Huyết Mân Côi cài vào đều thấy nguy cơ, e sợ chính tên của mình đã nằm trên danh sách kia.
Trong lúc này, Long Hồn cũng bắt đầu có hành động lớn.