Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 708: Nữ Thi Hoạt Động (1)

Chương 708: Nữ Thi Hoạt Động (1)


Mười Một dùng tay đẩy Âu Dương Nguyệt Nhi ra, giơ cao một chân đá móc lên trên. Cẳng chân gã đá trúng thân thể mềm nhũn kia, tiếng xương cốt gãy nát vang lên, còn kẻ đánh lén cũng bị đá văng ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất, trượt dài mấy mét, sau đó lại lăn đi hai vòng mới dừng lại được. Cái cổ ngoẹo trên vai với góc độ thật khó tin, vừa nhìn đã biết xương cổ đã bị đá gãy.

"Đó là cái gì?" Âu Dương Nguyệt Nhi há hốc mồm giật mình nhỏ giọng hỏi.

Kẻ đánh lén lưng hướng lên trên, quỳ rạp dưới mặt đất. Nhìn vẻ ngoài thì hẳn là người, nhưng nước da hắn so với da người bình thường lại có sự khác biệt rất lớn, da dẻ hắn toàn thân trên dưới đều rất trắng, không có chút huyết sắc mà chỉ là một màu trắng bệch, thoạt nhìn rất giống như bị ngâm trong nước lâu ngày, nhưng thân thể lại không bị trương lên.

Kẻ đánh lén vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trông có vẻ như đã chết.

Âu Dương Nguyệt Nhi cũng dần bình tâm lại, cẩn thận hỏi: "Hắn chết rồi sao?"

Mười Một khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn không dám dời khỏi đối thủ. Từ trên người “hắn”, Mười Một cảm giác được một tia uy hiếp.

Đúng lúc này, cái đầu kẻ đánh lén đột nhiên lắc lắc vài cái, đoạn xương cổ gãy rời ma sát vào nhau phát ra những tiếng "răng rắc, răng rắc" khiến người ta nghe mà run sợ.

Âu Dương Nguyệt Nhi bị hù dọa trốn đến phía sau Mười Một, tay túm lấy chéo áo hắn. Mà đồng thời, Mười Một bước lên một bước che chắn cho Âu Dương Nguyệt Nhi, gã cau mày lại nhìn “người” vẫn đang lắc lắc đầu từ từ bò dậy kia. Có lẽ, đây không phải là người, bởi vì không có người nào bị đá gãy xương cổ mà còn có thể đứng lên. Nhưng rõ ràng “hắn” lại có được thân thể của một con người, hơn nữa còn là một nữ nhân đầu trọc, toàn thân lõa lồ. Bởi vì “cô ta” hướng sườn trái về phía Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi, cho nên từ góc độ này có thể chứng kiến nhũ hoa trước ngực, điểm đặc trưng của nữ nhân.

Trên đầu nữ nhân này không có tóc, trụi thùi lụi. Điều thú vị là trên người cô ta không hề có mảnh quần áo nào, hạ thân chỉ có một mảnh quần lót hình chữ "T" tạm che chắn nơi riêng tư, mà cái quần chữ "T" này giống y hệt cái quần nữ ninja vừa rồi mặc trên người.

Trong cổ họng cô ta phát ra mấy tiếng "khục khục" cổ quái, lắc lắc người bò dậy, sau đó nghiêng phải nghiêng trái chầm chậm xoay người lại, cái đầu bị lệch nhìn về phía hai người Mười Một.

Nhìn thấy khuôn mặt người này, Âu Dương Nguyệt Nhi không nhịn được kinh hô một tiếng. Đây còn là người sao? Nước da trắng bệch không một chút huyết sắc thoạt nhìn như ma quỷ trong các bộ phim kinh dị, tóc trên đầu cùng với lông mi trên mặt đều rụng hết, hơn nữa hai tròng mắt đều là màu trắng, không có con ngươi, chỉ thấy một màu trắng bệch. Bên trong tròng mắt vằn lên đầy những sợi tơ máu, nhìn rất quỷ dị.

Nhất là khi nhìn vào đôi tròng mắt trắng dã của "người" này, Âu Dương Nguyệt Nhi cảm giác được cô ta đang nhìn mình, cái nhìn đó như thể khiến cho từng luồng từng luồng không khí xung quanh đè nén về phía thân thể cô, khiến cho từ trong xưng tủy cô sinh ra những sự sợ hãi vô cùng, áp lực gần như làm cô nghẹt thở.

Nếu như không phải có Mười Một bên cạnh, sợ rằng cô ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không đủ dũng khí. Điều khiến Âu Dương Nguyệt Nhi chú ý nhất chính là, trên cổ “người này” lồi ra một cục thịt màu đỏ sẫm trông giống như một con rết, mà cục thịt này nằm đúng vị trí cổ nơi nữ ninja bị Mười Một cắt ngang. Mặc dù không muốn tin là thật, nhưng trực giác Âu Dương Nguyệt Nhi nói cho cô hay, cái hình thù người không ra người, quỷ không ra quỷ này chính là nữ ninja mới vừa rồi bị Mười Một giết chết.

Mười Một cũng không dám rời mắt nửa giây khỏi nữ nhân này, tay trái hắn nắm Trảm Nguyệt, tay phải chậm rãi rút súng lục từ bên hông ra.

Nữ nhân không hề động đậy, đôi mắt trắng hếu không có đồng tử giương lên, cũng không biết là đang nhìn Mười Một hay đang nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi. Cô ta đứng ở nơi đó khẽ xoay phải xoay trái, nhìn như thể chỉ cần có một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay cô ta đi.

Nhưng ngay khi Mười Một hướng nòng súng nhắm vào, nữ nhân này đột nhiên phóng sang bên cạnh, động tác nhanh nhẹn như hổ báo. Hơn nữa tốc độ ấy nhanh đến nỗi gần như mắt thường không thể theo kịp. Chỉ cần hai giây đồng hồ, cô ta đã chạy quanh hai người được nửa vòng, từ mặt trước vòng ra phía sau, ra sức nhằm về phía Âu Dương Nguyệt Nhi mà phóng đến.

Mười Một hừ một tiếng, giơ một chân lên quét mạnh về phía sau một phát. Nữ nhân không tránh kịp, bả vai bị chân Mười Một đá trúng, "bộp", một tiếng trầm đục vang lên, một lần nữa cô ta bị Mười Một đá bay ra ngoài, còn Mười Một cũng bị phản chấn xoay nửa vòng rồi mới dừng lại được.

"Có trí tuệ, hiểu được việc lấy nhược điểm của người khác để tác chiến. Khí lực cũng rất lớn, dựa vào lực bộc phát của cơ thể và vận lực đánh vào trong nháy mắt." Đây là đánh giá của Mười Một giành cho cô ta khi hai người giao thủ trong nháy mắt. Nếu như là cơ nhân chiến sĩ đời thứ ba, chỉ biết dựa vào bản năng đi công kích, sẽ không mất thời gian đi nửa vòng tròn rồi mới hướng về phía người yếu ra tay, loại chiến thuật đơn giản này đủ để nói rằng đây rất có thể là một cơ nhân chiến sĩ thế hệ mới, có được một chút trí tuệ.

Lúc này, bị Mười Một đá bay ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất nữ nhân kia đột nhiên xoay người giữa không trung, hai chân nhằm vào một cây cột đá rồi vận lực đạp vào một nhát, một lần nữa hướng về phía Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi bay đến.

Trong mắt Mười Một lóe qua vẻ kinh ngạc, bước lên phía trước một bước che chắn cho Âu Dương Nguyệt Nhi. Ngay khi nữ nhân phóng ra ngũ trảo, móng tay dài như quỷ trảo đã chụp vào ngực hắn, Mười Một đi sau mà đến trước bắt được cổ tay cô ta, sau đó dùng sức vặn mạnh như vắt khăn ướt.

"Cạch!" Đầu khớp xương phát ra thanh âm rạn nứt giòn tan, nhưng nữ nhân này dường như không có cảm giác gì, tay kia lại chụp tiếp vào Mười Một.

Mười Một hăng máu tung một cước vào ngực ả ta, cú đá không chỉ làm gãy vài cái xương sườn, mà còn một lần nữa đá bay ả ra ngoài. Nhưng nữ nhân này ngay khi ngã xuống đất, lập tức lại lắc lư người chuẩn bị đứng dậy.

"Không có cảm giác đau đớn. Là mất đi bản năng ý thức? Hay là đã dùng thuốc để làm tê dại đi?" Mười Một lại đánh giá lần nữa, nhưng lần này hắn không chờ ả nữ nhân kia hoàn toàn đứng vững đã lập tức phóng đến.

Ả ta tựa hồ không ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, còn đang chầm chậm lắc lư chuẩn bị đứng lên. Đúng lúc này, thân hình Mười Một đã xẹt qua bên cạnh, Trảm Nguyệt tạo nên một luồng gió lạnh xẻ từ bả vai xuống ngực nữ nhân, cắt một nhát sâu đến tận xương cốt.

"Khục!" Nữ nhân ngẩng cổ lên, từ trong cổ họng phát ra một tiếng khó nghe giống như âm thanh của quỷ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch