Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 723: Nguyện Vọng Của Linh Linh (2)

Chương 723: Nguyện Vọng Của Linh Linh (2)
Trên thực tế là bọn họ sống với nhau rất tốt, ngoại trừ cách xử sự của Mười Một so với người bình thường có hơi lãnh đạm, nhưng bọn họ sống với nhau rất hòa thuận tựa như anh em ruột.

Trương Linh Linh đem siêu thuốc đặt lên lò, điều chỉnh lửa riu riu, rồi về phòng ngủ thay quần áo. Không bao lâu, trong phòng ngủ vọng ra một tiếng kêu to “Oa!” Trương Linh Linh cầm lấy cái túi đang mở lao ra, vẻ mặt hưng phấn kêu lên: “Anh ơi! Tiền ở đâu ra mà nhiều như vậy?”

Mười Một ngẩng đầu liếc nhìn, rồi lại tiếp tục cúi xuống ăn điểm tâm.

Trương Linh Linh cũng đã quen thuộc tính tình hắn, cười cười ngồi kế bên Mười Một, rung rung cái túi, làm nũng: “Anh ui, cho em một chút được không? Gần đây người ta cũng bấn lắm.”

“Tự lấy đi.”

“Hihi! Anh trai em quá tốt à nha!” Trương Linh Linh nhảy dựng lên hoan hô, nhanh nhảu thơm một cái lên má Mười Một, rồi hoan hỉ tung tăng về phòng.

Mười Một lắc đầu không quản tới con nhỏ hâm hâm này nữa, ăn vội bữa điểm tâm để còn sớm đi huấn luyện thể năng.

Trương Linh Linh đè nén vẻ mặt buồn ngủ, đem thuốc sau khi sắc đưa cho Mười Một, sau khi nói một câu: “Sáng sớm tốt lành!” liền ôm một gói tiền hạnh phúc tiến vào giấc ngủ.

Cuộc sống cứ bình thản như thế, ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại những việc giống như trước mà không thấy chán, cứ như là việc hàng ngày ăn cơm vậy. Cho tới giờ cũng không ai thấy có gì phiền muộn.

Hai giờ trưa, Trương Linh Linh rời giường ra ngoài mua hai suất cơm để Mười Một tùy tiện ăn rồi lại tiếp tục ngủ. Còn Mười Một thì giống như trước cứ tiếp tục huấn luyện thể lực. Đối với sự thần bí của Mười Một, Trương Linh Linh cũng hơi cảm thấy tò mò, hình như mỗi lần thấy hắn thì mặc kệ là ban ngày hay ban đêm hắn cũng đang vận động. Chỉ có điều cho tới bây giờ cô bé cũng chưa hỏi qua Mười Một, có rất nhiều chuyện đáng ra nên hỏi nhưng lại không hỏi đến, dường như không ai muốn phá vỡ quan hệ có chút tế nhị như vậy.

Đến tối, dám chắc Trương Linh Linh nhận mấy cú điện thoại, trong đó cú đầu tiên chắc chắc là cha mẹ cô gọi tới, đương nhiên mỗi lần đều là không vui mà gác máy. Mấy cuộc còn lại là đám bạn bè gọi cô buổi tối đi tụ tập “làm ăn”, hoặc là có nam nhân gọi tới kêu cô đi chơi cùng. Nhưng hôm nay, mọi cuộc hẹn cô bé đều từ chối, Mười Một cho cô nhiều tiền như vậy, nha đầu này đã có thể không cần phải làm gì trong một hai tháng rồi.

Ban đêm, Trương Linh Linh mua một bàn đầy đồ ăn cùng vài chai bia, bởi Mười Một kiên trì không uống, Trương Linh Linh không thể làm gì khác hơn là tự rót tự uống, khoảng hai ba chai thì cô cũng đã say vài phần.

“Cô không trang điểm dường như ưa nhìn hơn.” Trên bàn ăn, Mười Một đột nhiên không đầu không cuối nói ra một câu như vậy.

Trương Linh Linh hơi sửng sốt, vỗ vỗ lên gương mặt không trang điểm hôm nay, tự cười mà không nói lời nào.

“Sau này cô định làm gì?”

“Sau này?” Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Linh Linh không kịp hiểu ý tứ của Mười Một.

Mười Một gắp một miếng đồ ăn đưa vào miệng nhai, nuốt xuống rồi nói: “Sau này sẽ làm gì để kiếm tiền nuôi bản thân?”

Trương Linh Linh cười hì hì nói: “Không phải còn có một người anh nuôi sao.”

Mười Một lãnh đạm nhìn cô bé, không nói gì.

Trương Linh Linh thở dài nói: “Thật ra như bây giờ cũng tốt, mỗi ngày đều có thể vui chơi, còn kiếm được tiền. Không cần xem sắc mặt người nhà, mỗi sáng sớm cũng không cần xuống giường đi học.”

Mười Một thản nhiên nói: “Làm thế này thì nhiều nhất chỉ có thể đến năm hai mươi lăm tuổi, sau hai mươi lăm tuổi thì kiếm cơm rất khó khăn đó.”

Trương Linh Linh cúi đầu không nói lời nào, cô hiểu được ý tứ của Mười Một, mặc dù rất muốn lớn tiếng hét lên “em không phải con điếm”, nhưng trong mắt người khác thì có khác gì đâu? Nhiều khi ngay cả bản thân cô cũng xem thường chính mình, huống chi là người khác?

Vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, cắn chặt môi không ngừng tự nhủ mình phải kiên cường, đừng có khóc. Nhưng nước mắt vẫn cứ không thể ngừng rơi, chùi thế nào cũng không hết được.

Mười Một buông đũa nhìn cô hỏi: “Sao không về nhà?”

Trương Linh Linh ngoảnh đầu ra sau, vẻ mặt không cam lòng.

“Ba mẹ ngươi thường xuyên mắng cô sao?”

Trương Linh Linh lắc đầu, chùi nước mắt, nhỏ giọng nói: “Bọn họ mắng hay không mắng cũng không liên quan đến em.”

Mười Một thở dài, quyết định không quan tâm đến cô ta nữa. Hắn không phải thánh nhân, không quản được chuyện của thiên hạ, và căn bản là cũng không muốn quản. Nếu Trương Linh Linh có sa đọa đi nữa thì sao, cùng lắm thì bảo Diệp Kiếm sau này âm thầm chiếu cố cô ta là được rồi, Mười Một tin rằng chỉ cần thế lực Diệp Kiếm không đổ thì cho dù có âm thầm chiếu cố cô ta cả đời cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Mười Một nguyện ý giúp cô bé không phải do hảo tâm, chỉ là hắn không muốn nợ người khác. Trong khoảng thời gian cùng sống chung với Trương Linh Linh đến giờ, hắn phát hiện cô gái nhỏ này cũng không xấu xa, ngược lại, tâm địa cô ta rất tốt. Ngoại trừ thích quần áo đắt tiền, tính cách hơi ngỗ ngược, ngoài ra không còn một khuyết điểm nào khác, hơn nữa cũng không phải là dạng người quá tham tiền.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này đều là cô ta chiếu cố hắn. Nói hắn không cảm động thì là giả rồi, mặc dù đối với Mười Một mà nói thì điểm cảm động ấy cũng chả là gì.

Trương Linh Linh khóc lóc một lúc rồi mở miệng nói: “Ba mẹ em thường xuyên vì một việc nhỏ mà cãi nhau, có điều em cũng đã quen rồi, hơn nữa sau khi họ cãi nhau xong sẽ rất nhanh hòa thuận trở lại, cũng chả có gì ghê gớm cả.”

“Vậy sao cô rời nhà?”

Trương Linh Linh cắn răng, giọng căm hận nói: “Em ghét bọn họ.”

Mười Một yên lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Trương Linh Linh biết Mười Một đang đợi cô giải thích, mặc dù nếu đổi lại là người khác hỏi cô về vấn đề này thì có lẽ cô đã trở mặt rồi. Có điều, lúc đối mặt với Mười Một, cô bé đều không thể bực tức, chỉ đành thở dài nói: “Em ghét bọn họ quản thúc em, ăn cơm cũng quản, ăn đồ vặt cũng quản, về nhà muộn cũng quản, kết bạn với ai cũng quản. Mẹ em còn quá mức hơn, mỗi lần có bạn bè gọi điện thoại tới tìm em, dám chắc bà sẽ lại không ngừng hỏi, là ai, nam hay nữ, đang làm gì, quan hệ thế nào với em!”

Mười Một lắc đầu, xác nhận trong xã hội bây giờ cha mẹ đối với con gái có vẻ quan tâm quá mức. Có lẽ nên gọi là thái độ yêu thương quá lố, muốn cái gì thì cho cái ấy, dung dưỡng tính cách đứa nhỏ trở nên kiêu ngạo tự mãn, coi trời bằng vung. Hoặc là quan tâm quá mức, đem con gái trở thành vật riêng của mình, nghiêm khắc yêu cầu bọn chúng phải theo ý muốn của cha mẹ mà làm, nhưng lại không nghĩ đến như vậy chỉ là biến lợn lành thành lợn què, cái được không bằng cái mất. Chính vì thế phần bọn nhỏ bây giờ đều khá ngỗ ngược, mà người làm cha mẹ khi có chuyện gì cũng chỉ tìm cách khiến cho đứa nhỏ hết giận, còn nói là nó mới nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng lại không nghĩ tới đứa nhỏ trở nên như vầy cũng đều là kết quả do sự nuôi dạy của họ tạo thành.

Mỗi lần nhắc đến cha mẹ, sắc mặt Trương Linh Linh trông rất khó coi, đó chính là do cô không muốn chạm đến nỗi đau. Bất quá sau khi được mở đường, cô lại bắt đầu khó có thể dừng lại, đem tất cả oán hận đối với cha mẹ giống như tìm được cửa xả cuồn cuộn không ngừng tuôn trào ra. Trương Linh Linh vừa không ngừng chùi nước mắt, vừa lớn tiếng la lên: “Nhà em như thế thì sao em có thể quay lại chứ? Nếu quay trở lại em sẽ phát điên lên mất! Từ nhỏ đến lớn bọn họ đều không để tâm đến suy nghĩ của em, bắt em học đàn, học hát, học khiêu vũ, học thư pháp! Rõ ràng là biết em rất chán ghét chuyện này, tại sao còn muốn ép em!?”

Sau khi một hơi phát tiết ra vô vàn oán phẫn, Trương Linh Linh gục đầu lên bàn khóc rống lên.

Mười Một ngồi đối diện nhìn cô bé, không nói chuyện cũng không cử động, chỉ yên lặng nhìn cô.

Khóc một hồi, Trương Linh Linh mới dần im tiếng, chậm rãi giơ tay lên dụi hai khóe mắt đỏ, nhẹ giọng nức nở nói: “Em đi tắm đây.”

“Tiểu Linh.” Khi Trương Linh Linh đã đi vào phòng tắm, Mười Một đột nhiên gọi vọng vào, hỏi: “Em có nguyện vọng gì không?”

Trương Linh Linh đưa lưng về phía hắn, cũng không quay đầu lại, lắc đầu nói: “Thật ra nguyện vọng của em rất đơn giản, em chỉ mong ba mẹ ta đối xử với em tốt hơn một chút. Anh, anh có biết không? Em thật sự rất hâm mộ bạn học của em, hồi tết năm ngoái, cô ấy cùng cha mẹ đi bắn pháo hoa. Nhưng em đã nhiều năm rồi, cũng không ai cùng đi bắn pháo hoa với em hết. Bắn pháo hoa một mình, rất cô độc.”

Cửa phòng tắm nhẹ nhàng đóng lại, bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách. Mười Một khẽ lắc đầu, nguyện vọng này, hắn không giúp được.

. ....

. .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch