Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 731: Hân Hân Đáng Yêu (2)

Chương 731: Hân Hân Đáng Yêu (2)
"

"Biết mà." Trương Hân Hân cười nói: "Sao giống mẹ em vậy, một mẹ già không đủ, bây giờ còn thêm một người chị dâu. Ha ha ... hay là chị quản ca ca của em là tốt rồi."

Nguyễn Thanh Ngữ biết nha đầu Trương Hân Hân kia rất thích chọc ghẹo. Hơn nữa tương đối đơn thuần khiết không có tâm cơ gì, đặc biệt nói chuyện với người quen chưa bao giờ cố kị. Đấy chính là điểm mà Nguyễn Thanh Ngữ thích nhất ở cô, mà cũng là điểm đáng lo lắng nhất.

"Được rồi đừng có làm loạn nữa." Nguyễn Thanh Ngữ mở sách Ưng ngữ ra nói: "Bây giờ Ưng ngữ của em còn chưa tốt, hôm nay đem đống bài tập này làm lại một lần."

"A?" Trương Hân Hân nhăn nhó mặt mày, nói: "tất cả đều phải làm sao?"

"Tất cả đều phải làm." Nguyễn Thanh Ngữ nói chắc chắn.

Trương Hân Hân khẽ chun cái mũi hỏi: "Thanh Ngữ tỷ tỷ, Ưng ngữ của Anh Sở Nguyên có phải rất giỏi đúng không ?"

"Đúng là như vậy, hắn cùng với Hầu Tử nói chuyện đều chỉ dùng Ưng ngữ mà nói thôi." Nguyễn Thanh Ngữ mở quyển sách ra tùy tiện nhìn một chút, miệng thì nói: "Hơn nữa chị nghe thấy Lãnh Dạ nói là hắn còn có thể nói được ngôn ngữ của mấy quốc gia khác."

"Oa, ca ca của em lợi hại như vậy sao?" Tiểu nha đầu hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ sùng bái.

"Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: "Cho nên em đừng có làm cho hắn mất mặt nha."

Trương Hân Hân bĩu môi nói: "Chị toàn nói giúp cho anh ấy, ca chỉ mua cho chị quà sinh nhật nhưng chưa mua cho em. Lần trước sinh nhật em vì nhìn mặt mũi mẹ em mới đến, kết quả là đem hai tay trống trơn đến."

"Quà sinh nhật hả? Em thích gì? Chị sẽ mua cho em."

Trương Hân Hân nháy nháy mắt, cười hỏi: "Chị dùng danh nghĩa gì mua cho em?"

Nguyễn Thanh Ngữ dở khóc dở cười nói: "Tiểu nha đầu, làm bài tập nhanh đi."

"Tuân lệnh chị dâu." Vừa nói Trương Hân Hân vừa nở nụ cười khúc khích.

Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười nhìn cô bắt đầu làm bài tập, quả thật Trương Hân Hân thực sự có một loại khí chất làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, làm cho người ta rất yêu thích, chỉ cần ở cùng với cô một chỗ thì hình như sẽ không còn phiền não nữa, cả người trở nên thoải mái an nhàn. Cũng khó trách Mười Một lại quan tâm tới em gái này như thế.

Nhớ tới lúc Trương Hân Hân bị thương ngày đó, buổi tối Mười Một cả người biến thành băng lãnh thẫu xương, tựa như tử thần. Lúc ấy Nguyễn Thanh Ngữ mới cảm thấy nam nhân trước mắt đột nhiên trở nên quá xa lạ. Buổi tối ngày đó hắn như một sát thần, gặp người thì giết, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng giết chóc, còn có ánh mắt làm cho Nguyễn Thanh Ngữ cả đời cũng không thể nào quên được. Cặp mắt lạnh như băng nhưng lại cực kì bi thương.

Thở dài Nguyễn Thanh Ngữ lấy lại tinh thần, phát hiện Trương Hân đang nghiêng nghiêng đầu mỉm cười nhìn lén cô, không khỏi gõ nhẹ nhẹ vào đầu của nha đầu này, giọng trách cứ: "Nhìn cái gì? Nhanh làm bài tập đi, thời gian của em không còn nhiều nữa, đã đúp một năm rồi, nếu lần này không vào được đại học thì ngay cả chị cũng bị mẹ nói đấy."

Trương Hân Hân lè lưỡi nói: "Không thế đâu, mẹ của em ngoại trừ em ra thì người mà bà thương yêu nhất chính là chị cùng với ca ca, mẹ không nỡ nói gì chị đâu."

Nguyễn Thanh Ngữ cố ý nghiêm mặt khẽ hừ nhẹ một tiếng, một lúc sau lập tức liền "phì" một tiếng cười rộ lên.

Trương Hân Hân cũng cười khanh khách nói: "Thanh Ngữ tỷ tỷ động tình rồi.""

Nguyễn Thanh Ngữ trừng mắt liếc cô một cái, rồi tức giận nói: "Mèo mới động tình chứ, em học ở đâu ra những lời lộn xộn này thế!"

"Mèo động tình là muốn giao phối, Thanh Ngữ tỷ tỷ động tình thì muốn lấy chồng a." Trương Hân Hân che miệng, cười đến độ không thể khép lại được.

Nguyễn Thanh Ngữ dở khóc dở cười, nha đầu điên này, thật sự cái gì cũng nói lung tung được.

Lúc này phòng khách truyền ra âm thanh mở cửa, một lúc sau cha của Trương Hân Hân là Trương Chính Vũ đi vào.

Nguyễn Thanh Ngữ lập tức đứng dậy chào hỏi: "Cha nuôi."

"Chà, Thanh Ngữ đến à." Trương Chính Vũ với con gái nuôi này rất yêu thương, khi Trương Hân Hân còn đang hôn mê ở bệnh viện thì đều là Nguyễn Thanh Ngữ không từ khổ cực chiếu cố cô. Điểm này bọn họ đều nhìn thấy và ghi tạc ở trong lòng, hơn nữa Nguyễn Thanh Ngữ ôn nhu hiền hậu làm cho hai vợ chồng Trương Chính Vũ cùng với Sở Phàm trong lòng rất thích, cho nên từ sau khi nhận người con nuôi này bọn họ không coi Nguyễn Thanh Ngữ là người ngòai. Hiện tại trong nhà vợ chồng hòa thuận, con gái xinh đẹp bình yên vô sự, hơn nữa còn thêm một người con nuôi ôn nhu đáng yêu, còn có gì hạnh phúc hơn gia đình này chứ ?

"Ăn xong rồi sao?" Trương Chính Vũ ngay cả quần áo cũng chưa thay, vội vã đi vào phòng bếp rồi nói: "Cha làm cho con thứ gì đó ăn nhé."

Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng nói: "Không cần đâu, con mới ăn ở nhà rồi mới tới mà."

"Thật sự ăn rồi chứ?" Trương Chính Vũ chớp mắt hỏi .

Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: "Thực."

Trương Chính Vũ cười nói: "Nhưng cha còn chưa ăn."

"Cha nuôi, để con làm cơm cho cha ăn."

"Không cần không cần." Trương Chính Vũ đẩy Nguyễn Thanh Ngữ trở về rồi cười nói: "Cha nuôi không giống như em gái ngốc này của con, ngay cả đồ ăn cũng không biết làm. Để cha tự mình làm, con giúp cha trông chừng Hân Hân là tốt rồi."

Trương Hân Hân dẩu môi bất mãn nói: "Ba xấu, toàn nói con ngốc."

Trương Chính Vũ cười to đi ra phòng, mới đến cửa thì đột nhiên quay lại nói: "Đúng rồi Thanh Ngữ, ta mới nhìn thấy cái bác sĩ kia ở dưới nhà có phải đang chờ con hay không?"

"Bác sĩ?" Nguyễn Thanh Ngữ lập tức hiểu được Trương Chính Vũ nói chính là Trương Viễn, bởi vì lúc đầu Trương Hân Hân là chữa trị ở bệnh viện số một Thủ Đô chỗ Trương Viễn, mà Trương Viễn thường đi qua giúp cho nên Trương Chánh Vũ cùng với Sở Phàm đều biết hắn.

Đến khi Trương Chính Vũ đi vào phòng bếp thì Trương Hân Hân mới lôi kéo cánh tay của Nguyễn Thanh Ngữ nhỏ giọng hỏi: "Thanh Ngữ tỷ tỷ, cái tay bác sĩ kia vẫn đang theo đuổi chị sao?"

"Nói cái gì không đâu à, chị cùng với anh ta chỉ là bằng hữu mà thôi."

Trương Hân Hân vẻ mặt cảnh giác nói: "Chị không thể có lỗi với ca ca của em nha."

Nguyễn Thanh Ngữ dở khóc dở cười nói: "Tiểu nha đầu đừng có suy nghĩ lung tung, bây giờ em quan trọng nhất là đọc sách cho chị để thi đỗ đại học, đừng làm cho cha mẹ vì em mà lo lắng."

Trương Hân Hân thè lưỡi, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không cam lòng nói: "Nếu mà chị có lỗi với ca ca của em, thì em sẽ đọat lấy ca ca về. Ngoại trừ chị ra e, sẽ không để anh ấy bị người đàn bà khác cướp đi."

Nguyễn Thanh Ngữ vừa tức giận vừa buồn cười gõ nhẹ vào cái trán của cô rồi đem sách đưa lên trước mặt Trương Hân Hân nói: "Nhanh làm bài đi."

. ....







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch