Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 739: Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 2 (2)

Chương 739: Chiến Dịch Trấn Nguyên Sơn 2 (2)


Mười Một vừa mới sử dụng kĩ xảo bốn lạng đỡ ngàn cân của Thái Cực, tự bản thân cũng không phải dùng nhiều khí lực, hoàn toàn là kĩ xảo mượn lực tạo lực. Chỉ là điều này nhìn như đơn giản, nhưng thực ra độ khó khăn rất lớn, cho dù là Mười Ba có ở đây cũng tuyệt không dễ dàng làm được như Mười Một.

Mười Một không hề nhìn lại Hỏa Điểu đang kinh ngạc ngây ngốc, thân thể của hắn vẫn còn áp sát trên tường, dùng tai áp vào cánh cửa bên trên, nhẹ nhàng tập trung lắng nghe âm thanh bên trong.

Âm thanh trong phòng có chút hỗn tạp. Tổng cộng có tiếng hô hấp của ba người, lại còn có âm thanh của hai chiếc quạt gió trong máy tính. Trong đầu Mười Một hiện lên một hình ảnh đơn giản, một người đang ngồi ở trước bàn có hai cái máy tính. Một người đang nằm ở trên giường hút thuốc lá, còn có người thứ ba đang ở bên cửa sổ. Thêm vào đó, sau khi nghe qua tiếng thở của bọn họ, Mười Một phán đoán bọn họ đều đã trải qua huấn luyện quân sự, cũng có chút công phu nhất đinh.

Rình ở ngoài cửa nghe ngóng một lúc, Mười Một hướng về phỉa Hỏa Điểu đánh ngón tay. Bởi vì Hỏa Điểu không có bản lãnh thế này, không thể đi lên cầu thang gỗ mà không phát ra thanh âm, cho nên y rất sáng suốt lựa chon địa điểm ở dưới để quan sát những diễn biến bất ngờ. Nhìn thấy thế tay của Mười Một, Hỏa Điểu đã rõ là hắn muốn động thủ rồi, vỗ nhẹ vào khẩu tiểu liên bộ hành, đưa tay ra hiệu dò hỏi.

Mười Một lắc nhẹ tay, ý nói Hỏa Điểu không cần nổ súng, sau đó bàn tay nhẹ nhàng áp sát trên cánh cửa, đột nhiên nhả kình, chỉ nghe một tiếng rắc rắc của gỗ gãy vang lên, cánh cửa đã bị hắn phá hỏng.

Cùng lúc với thanh âm truyền đến, ba người trong phòng đều lập tức nhảy dựng lên, lúc này cảnh cửa mới mở ra một khe hở. Một thân ảnh màu đen theo khe hở tiến vào, một đạo hàn quang hiện lên trong gian phòng tối om.

Khi Hỏa Điểu đi lên đến căn phòng thì y cũng ngạc nhiên muốn chết. Y từ khi Mười Một đẩy cửa cũng rất nhanh leo lên tầng trên. Chỉ ngắn ngủi hai mưới mấy bậc thang, trong chớp mắt công phu, nhưng khi y chạy lên tới nơi thì phát hiện ba người kia đã gục trên sàn rồi.

Nhanh tuyệt!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hỏa Điểu lúc này.

Bạn có thể tưởng tượng một gian phòng đến ba mươi mét vuông, ba người ở ba vị trí không giống nhau. Có ai có thể trong chớp mắt thời gian đồng thời đánh gục được ba người? Cho dù là Mười Ba tự thân động thủ, e rằng cũng chỉ đến trình độ thế này thôi.

Ánh mắt Hỏa Điểu cực kỳ kì dị nhìn vào bóng lưng Mười Một trước mặt. Thảo nào Mười Ba xem trọng người này như thế. Tên Băng sát thủ đáng sợ này, hắn rốt cuộc còn ẩn tàng bao nhiêu thực lực.

Mười Một đem Trảm Nguyệt cất vào cái túi nhỏ trên bắp đùi rồi đi đến bên hai chiếc máy tính. Hai chiếc máy tính đều đang hiển thị trên mành hình camera, một cái là mini camera bên cửa sổ, cái còn lại là ở phía trước con đường với khả năng cảm thụ thân nhiệt. Chỉ cần thân thể phát nhiệt đi qua, cho dù là ẩn giấu rất kĩ cũng đều phát hiện được. Nhân dịp lúc này, Hỏa Điểu kiểm tra thương tích của ba kẻ kia, phát hiện ra ba kẻ dã bị một đao mất mạng. Các vết thương trí mạng đều là dùng dao cắt yết hầu, xem qua vết thương rõ ràng là dùng một hung khí gây ra. Hỏa Điểu không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trảm Nguyệt của Mười Một, mặc dù y không thấy Mười Một xuất thủ, nhưng đã nhìn qua Mười Một dùng Trảm Nguyệt đâm xuyên vào sườn núi, dù là đứa ngốc cũng đoán ra hung khí chính là thanh loan đao kia. Chỉ là Hỏa Điểu nghĩ đến nát óc cũng không hiểu rốt cục Mười Một làm cách nào để trong chớp mắt thời gian có thể dùng một thanh đáo giết chết ba người ở ba vị trí khác nhau?

Song Hỏa Điểu rất sáng suốt không có đi hỏi Mười Một, chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm việc như thế, loại người thông minh như bọn họ biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi.

Hỏa Điểu ngồi xổm trước một thi thể ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mười Một, nhỏ giọng hỏi: “Sao không lưu lại để hỏi?”

“Bọn chúng không phải là người chúng ta muốn tìm.”

“Không phải?” Hỏa Điểu không nhịn được mở lớn mắt, nếu không phải là mục tiêu, Mười Một vì lí do gì mà lai giết chết bọn họ? Hơn nữa … ánh mắt Hỏa Điểu di chuyển đến mấy cái thi thể trước mặt, trong tay bọn chúng vẫn còn nắm chặt súng lục. Nếu như không phải là mục tiêu thì ba người này là ai? Tại sao lại có súng?

Mười Một xoay người đến bên cạnh Hỏa Điểu ngồi xổm xuống, lục lọi trong thi thể gần đó, lấy ra một món giấy tờ gì đó ném cho Hỏa Điểu. Hỏa Điểu nhìn liếc qua, chỉ thấy trên đó ghi dòng chữ “Cơ sở đặc biệt số hai cục Bảo An Long Quốc” to đùng màu vàng.

“Cái này…” Hỏa Điểu đưa lại tờ giấy chứng nhận công tác đến cho Mười Một.

Mười Một ngay cả nhìn cũng không nhìn, lạnh lùng nói: “Người của chính phủ Long Quốc đúng không?”

Hỏa Điểu giật mình hỏi: “Sao ngươi lại biết được?”

Mười Một từ trong tay phải của thi thể cầm khẩu súng lục đã từng bắn ra một viên đạn lên, ném qua nói: “Súng lục GP390-A, mấy năm gần đây Long Quốc mới nghiên cứu được vũ khí tối tân này, chỉ có những cơ quan đặc biệt mới có thể sử dụng.”

Hỏa Điểu tiếp lấy rồi cẩn thận nhìn qua, thân súng thiết kế cũng giống loại súng lục 59, nhưng loại 59 nặng hơn rất nhiều, sau khi cẩn thận quan sát mới phát hiện thân súng cùng với thiết kể của súng lục loại 59 có rất nhiều khác biệt.

Hỏa Điểu ngắm nghía một lúc, tán thưởng nói: “Đây là GP390-A ư? Đã nghe nói qua món đồ này, nhưng giờ mới lần đầu thấy qua, không ngờ nó có hình dạng thế này. Có điều từ thiết kế mà nói, uy lực không nhỏ hơn Sa Ưng (DesertEagle).” Đặt khẩu súng xuống, y lại hỏi: “Sao ngươi biết đây là GP390-A?”

“Ta đã thấy qua.” Mười Một nói xong câu này, cũng không thêm nửa câu, chỉ cúi đầu không biết nghĩ đến chuyện gì.

Hỏa Điểu nhìn ngó xung quanh một chút, hỏi:“Những nhân viên của cục Bảo An Long quốc vì sao lại ở trong chỗ này?”

“Bọ ngựa rình mồi, chim sẻ phía sau.” Mười Một liếc qua Hỏa Điểu rồi nói vào tai nghe: “Lãnh Dạ, có phát hiện gì không?”

Trong tai truyền ra giọng nói của Lãnh Dạ: “Không, mọi thứ bình thường.”

“Long Uy, chỗ ngươi thì sao?”

Long Uy đáp luôn: “Phía bên ta cũng không có gì dị thường.”

Mười Một suy tư một lúc rồi hỏi:“Cuồng Triều có liên lạc đến không?”

“Không.” Ngữ khí Long Uy có chút bực mình nói nói: “Đám hacker đó của các ngươi càng ngày càng tinh ranh rồi, trốn cũng trốn quá kỹ, tạm thời không thể tìm ra được.”

Mười Một ồ lên một tiếng, nói: “Theo kế hoạch, vào núi nào. Long Uy, nếu như chúng ta tìm được mạng của chúng, mà ngươi lại không tìm được Cuồng Triều, đành phải xâm nhập dựa vào một mình ngươi vậy.”

“Ặc, phương diện này ta cũng không am hiểu nhiều. Tốt nhất cho ta chút thời gian, hẳn là có thể tìm ra bọn Cuồng Triều.”

“Thời gian không còn nhiều nữa.” Mười Một nói ra một câu đầy thâm ý, vỗ vai Hỏa Điểu, hai người liền rời khỏi gian phòng đang đứng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch