“Hóa trang là khóa trình mà sát thủ nhất định phải học, cho dù là thu thập tin tình báo hay là bám theo mục tiêu, hoặc thoát thân sau khi làm xong chuyện, có thêm một thân phận là có thêm một cơ hội giữ mạng.”
Lãnh Dạ bĩu môi khinh thường: “Ờ, nói có đạo lý lắm, nhưng hóa trang liên quan gì đến nhiệm vụ ngày mai đây?”
Mười Một cầm chiếc bút tạo nếp nhăn lên khẽ tô mấy đường vào giữa trán mình, đáp: “Không liên quan gì.”
Lãnh Dạ nhất thời tắc nghẹn, hồi lâu sau mới nói: “Không liên quan gì thế sao ngươi còn hóa trang làm khỉ gì? Còn nói một đống lời thừa với ta nữa!”
“Ta chỉ đang suy nghĩ, lần sau lúc trốn tránh Long Hồn đuổi bắt thì nên dùng thân phận gì.” Mười Một từ từ xoay người lại, sau khi hóa trang đơn giản, khí chất của hắn đã trở nên khác hẳn. Bộ dạng lúc này giống như đã ba bốn mươi tuổi, có khí thế của một người thành công thuộc tầng lớp trên. Đặc biệt là nếp nhăn nơi giữa hai hàng mi kia, luôn kiến cho người ta có cảm giác như hắn là người rất từng trải.
“…” Lãnh Dạ bực bội một hồi, dứt khoát kéo chăn lên che kín đầu, úp mặt xuống ngủ luôn, không để ý đến tên quái thai có tư tưởng làm việc chẳng theo lẽ thường kia nữa.
Đến lúc Hỏa Điểu trở về, Mười Một đã hóa trang xong, đang ngồi trước máy tính, không biết là xem trang web nào. Còn Lãnh Dạ thì sớm đã ngủ say, còn ngáy khò khò nữa.
Chiều tối ngày thứ hai, tất cả những vật phẩm mà Mười Một liệt kê trên danh sách đều đã được vận chuyển tới. Chuyện nhận hàng giao cho Hỏa Điểu phụ trách, Mười Một và Lãnh Dạ thì đi kiểm tra thiết bị.
Đến đêm khuya, một chiếc xe jeep màu đen chở theo ba người xuất phát từ khách sạn, lại một lần nữa đến Lâm Dương trấn, Trấn Nguyên sơn.
Sau khi giấu kỹ chiếc xe, ba người bọn Mười Một xách theo một chiếc vali, lén lút lên núi. Vốn cho rằng sau đêm qua khi ba nhân viên của cơ sở đặc biệt số 2 cục Bảo an Long Quốc chết, đêm nay cao thủ sẽ tụ tập tại nơi này như mây. Nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, dọc đường không ngờ chẳng thấy bóng người nào, đến cả nửa cái bóng quỷ khả nghi cũng không nhảy ra.
“Quái thật.” Sau khi đến bên mương nước, Lãnh Dạ vừa thay đồ lặn vừa tập trung toàn bộ chú ý quan sát xung quanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Long Quốc làm cái khỉ gì thế nhỉ? Sao đến một tên thám tử cũng không thò ra?”
Hỏa Điểu liền hỏi: “Không có người chẳng phải rất tốt sao? Lẽ nào ngươi còn muốn có máy bay xe tăng đến vây chặt ngọn núi này đến giọt nước cũng không lọt?”
“Không phải là không tốt, mà là quái lạ.” Lãnh Dạ lắc lắc đầu nói: “Âm mưu. Chắc chắn là có âm mưu.”
“Mặc kệ.” Mười Một đã thay xong đồ lặn, đeo bình dưỡng khí lên vai. Sau khi bỏ hết những thứ trang bị khác vào túi chống nước liền nói: “Bọn họ sẽ không đến đâu.”
“Ồ.” Lãnh Dạ hỏi với vẻ khó hiểu: “Nghe giọng ngươi thì hình như đã sớm biết bọn họ không ngăn cản chúng ta rồi.”
“Vốn còn chưa xác định, bây giờ thì chắc chắn rồi.”
“Mẹ kiếp!” Lãnh Dạ trợn trừng mắt lên, nói: “Bây giờ đến cả ta cũng chắc chắn rồi, còn cần ngươi nói ra sao.” Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Này, Sở Nguyên, ngươi nói xem tại sao bọn họ lại không ngăn cản chúng ta? Ít nhất cũng phải phái mấy người tới theo dõi một chút chứ nhỉ?”
“Bọn họ không muốn đánh rắn động cỏ, hơn nữa bọn họ cũng rất hy vọng chúng ta có thể đánh với Huyết Mân Côi tới mức lưỡng bại câu thương.”
Lãnh Dạ gật đầu nói: “Hiểu rồi, họ muốn làm ngư ông đắc lợi. Ta nói rồi mà, chắc chắn là có âm mưu. Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế, chết mất vài ngươi mà không ngờ vẫn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có chuyện gì.”
Hỏa Điểu khinh thường nói: “Biết rồi thì như Gia Cát Lượng, chưa biết thì chẳng khác cái đầu heo.”
“Hử! Tiểu tử ngươi lại muốn ăn đánh rồi sao?” Lãnh Dạ vừa muốn mở miệng chửi, Hỏa Điều đã biết trước mà nhảy tùm xuống nước, không thò đầu lên nữa, trên mặt nước chỉ còn vô số những gợn sóng nhấp nhô.
“Coi như ngươi chạy nhanh!” Lãnh Dạ bực bội nghiến răng, rồi cũng nhảy theo vào trong nước.
Sau khi Lãnh Dạ xuống nước, Mười Một đi khắp xung quanh tuần tra một vòng, sau khi xác định không có người ngầm giám sát mới chậm rãi trầm mình xuống.
Vẫn là mương nước đó, nhưng lần này đã có thêm trang bị lặn và đầy đủ ô xi để duy trì, Mười Một rất dễ dàng lặn tới được chỗ lần trước. Sau khi lên bờ hắn phát hiện Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đã đứng đó đợi mình. Mười Một bèn đưa tay ra hiệu thay trang phục, ba người tìm một góc không hề bắt mắt rồi bắt đầu cởi bộ quần áo lặn xuống và thay vào một bộ trang phục chiến đấu màu đen, mang theo đầy đủ súng ống đạn dược, sau khi giấu kỹ ba bộ đồ lặn liền lặng lẽ mò vào trong.
Mười Một chọn một cửa động rồi rón rén tiến vào, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng bám sát theo sau. Ba người cứ như đám chuột chui ra ăn trộm thức ăn vậy, dọc đường cứ dừng dừng nấp nấp không ngừng. Sau khi đi được một quãng, Mười Một bèn dừng lại. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng lập tức dừng lại theo, cùng nấp sau lưng Mười Một.
Lãnh Dạ thò đầu ra nhìn về phía trước, không phát hiện thấy chuyện lạ gì, bèn ghé tới tai Mười Một hỏi nhỏ: “Sao không đi vậy?”
Mười Một hất hất cằm hướng về phía trước, nói: “Đằng trước có camera, đi nữa là lộ ngay.”
“Ồ.” Lãnh Dạ gật gật đầu nhìn về phía trước, nhưng ở góc độ này của hắn thì chẳng nhìn thấy camera đâu, bèn hỏi: “Ở chỗ nào?”
“Một trên hai dưới, tổng cộng ba chiếc, lắp ở ba góc trên một mặt phẳng, không có góc chết.”
Lãnh Dạ mở to mắt hết cỡ, hạ thấp âm thanh xuống nói: “Vậy thì tiến vào thế nào?”
Mười Một chỉ lên trên đỉnh đầu, Lãnh Dạ nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy trên đó toàn là nham thạch và thạch nhũ, bèn khó hiểu hỏi: “Ý gì vậy?”
Mười Một đáp: “Ba chiếc camera đều hướng về phía đường đi vào, quay hết toàn cảnh, nhưng bên trên lại có kẽ hở.”
Lãnh Dạ lập tức hiểu ra, ý của Mười Một là ống kính của camera đều hướng xuống phía dưới mà quay, tuy bên dưới không có chỗ nào để nấp, nhưng bên trên lại có góc chết mà camera không quay tới được.
Nhưng...
Lãnh Dạ ngẩng đầu nhìn lên trần động đến sững sờ, động đá như thế này, cho dù có là Người Nhện thì cũng chưa chắc bò lên được? Huống chi còn phải bò về phía camera kia, trừ phi là thạch sùng đầu thai, nếu không sẽ chẳng khác chi kẻ ngốc nói mơ.
Nhưng việc mà Mười Một làm ngay sau đó thực sự khiến cho Lãnh Dạ và Hỏa Điểu điên hẳn.
Đầu tiên Mười Một sờ sờ vách đá hai bên một chút, dưới tình huống không có bất kỳ chút lực bên ngoài nào trợ giúp, không ngờ lại có thể vươn tay chụp lấy một khối đá nhỏ nhô ra trên tường đá, từng chút từng chút bò lên trên.
Vốn nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì là kinh thế hãi tục, đến cả Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cũng có thể dễ dàng làm được. Nhưng khi Mười Một bò đến trần động cao năm mét, cả thân hình không ngờ lại có thể giống như thạch sùng dính chặt đó, bám lấy những khối nham thạch và thạch nhũ chũi xuống dưới mà bò dần về phía trước.
Hỏa Điểu mở to mắt ra sợ rằng mình đã nhìn nhầm, sau khi dụi dụi mắt và biết mắt mình không sao, hắn không nén nổi hỏi: “Người Nhện đến Long Quốc từ lúc nào thế?”
Lãnh Dạ căn bản không nghe rõ Hỏa Điểu đang nói gì, không ngờ lại lắc lắc đầu nói như bị quỷ thần sai khiến: “Hình như là thạch sùng thành tinh.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hỏi cùng một câu: “Có phải ta hoa mắt không nhỉ?”
Khi phát hiện đối phương chắc đã nhìn thấy cảnh tượng giống như mình, cả hai lại một lần nữa há hốc miệng ngẩng đầu nhìn Mười Một.