Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 756: Danh Sách Cấm Kỵ (1)

Chương 756: Danh Sách Cấm Kỵ (1)


“Đán Đao ư?” Trong một căn cứ bí mật của Long Hồn, Vấn Thiên vẻ mặt có chút gượng gạo nhìn văn kiện trên tay trái vừa được fax tới. Bên trên chỉ có mấy chữ nhỏ được viết bằng tay: “Đán Đao đã đến kinh thành.”

Ngoài ra trong tay phải hắn còn có một tư liệu vừa nhận được. Bên trên là gần ngàn chữ được gõ chỉnh tề ngay ngắn, đại ý là ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, một tổ chức tình báo nào đó tại một sân bay nào đó phát hiên là một người đạn ông, nghi ngờ y có vẻ giống như Ảnh Tử thích khách Đán Đao đã từng một thời nổi tiếng trong giới lính đánh thuê ở phương Tây, sau đó mất tích mấy chục năm không biết hành tung thế nào.

Trong tư liệu này, phần lớn đều là mấy lời vớ vẩn khoa trương rằng tổ chức tình báo kia đã phải vất vả thế nào, anh dũng thế nào mới xâm nhập và điều tra được những manh mối ấy, còn kém xa mấy chữ được fax đến trên tay trái Vấn Thiên.

Cho dù là tay phải hay tay trái, hai bản tư liệu đều cùng nói tới một người – Đán Đao.

Những người thuộc lớp trước, không có ai là chưa nghe qua cái tên Đán Đao này, cho dù không biết Đán Đao là ai, nhưng nếu nói đến Ảnh Tử thích khách thì không ai là không biến sắc. Ảnh Tử thích khách Đán Đao, một thần thoại về sát thủ của hơn ba mươi năm về trước. Một người giống như Mệnh Vận Mười Ba, cùng đứng trên đỉnh cao tận cùng của giới lính đánh thuê, trên đầu là vô số những truyền kỳ cùng vầng hào quang chói lọi.

Đán Đao là một sát thủ độc hành. Quãng thời gian từ khi xuất đạo tới khi mất tích đều luôn độc lai độc vãng. Chưa từng thấy lão hợp tác với người khác bao giờ. Cả đời lão giết người vô số, trong đó phần lớn đều là những chính khách quan trọng của các nước. Đán Đao giết người không hỏi mục đích, không hỏi tốt xấu, không cần biết người đó là quan lớn ai nhìn thấy cũng ghét, hay là một người hết lòng vì dân phục vụ. Hoặc có thể chỉ là một người dân thường chẳng ai biết đến.

Lão chỉ để ý đến cái giá tiền được đưa ra có đủ để mua cái đầu kia hay không. Chỉ cần bỏ ra đúng giá, cho dù có bảo lão đi giết cha đẻ thì có khi lão cũng đồng ý.

Mà một khi lão nhận làm, chưa từng thất bại.

Trong danh sách những người lão đã ám sát, có ba người là những tướng quân nắm giữ quyền lớn ở ba quốc gia, hơn nữa khi bị chết đều là dưới tình huống được binh sỹ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, vậy mà vẫn bị cắt đầu trong lúc không ai phát giác. Thậm chí còn có một người là Thái tử của một nước nhỏ nào đó ở phương Tây. Nước ấy đến bây giờ vẫn còn đang phát lệnh truy nã Đán Đao.

Sở dĩ Đán Đao mới được mệnh danh là Ảnh Tử thích khách là bởi vì trước nay chưa từng có ai biết lúc này liệu có phải lão đang nấp bên cạnh mình hay không, liệu có khi nào người tài xế lái xe lại cho bạn một đao vào lưng hay không.

“Thiên Tiêu không còn nữa, Đán Đao ngươi muốn nuốt lời sao?” Vấn Thiên có chút bực bội lầm bầm.

Trong kho tư liệu tuyệt mật của Long Hồn có ba tư liệu về ba cái tên thuộc loại cấm kỵ, mà Đán Đao chính là một trong ba người đó. Cấm kỵ ở đây không phải ý là không được nhắc đến tên của những người này, mà là muốn các bộ ngành chuyên môn của Long Hồn chú ý, ba người này vĩnh viễn không được đặt chân nửa bước vào lãnh thổ Long Quốc. Vùng đất Long Quốc là nơi cấm kỵ với ba người này. Một khi phát hiện họ trong cảnh giới Long Quốc, Long Hồn có thể giết hai không hỏi nhiều.

Không ngờ, Đán Đao sau khi thất bại dưới tay cao thủ tinh anh Thiên Tiêu thuộc đời thứ hai của Long Hồn, và đã ước định rằng đời này không đặt chân vào lãnh thổ Long Quốc nữa rồi ẩn tích mai danh mấy chục năm, giờ đây, vào lúc quan trọng này, lại chạy tới Long Quốc. Mà Thiên Tiêu, cũng chính vì cuộc chiến với Đán Đao nên bị trọng thương không thể chữa trị, kéo dài được một năm rồi thương thế tái phát mà lìa đời.

Lúc này lão ta tới Long Quốc là có ý đồ gì? Lẽ nào cũng là vì chuyện kia sao?

Vấn Thiên quả thực đau đầu vô cùng, bởi vì trên tấm bàn trước mặt hắn còn có hai tư liệu khác. Một trong đó tuy không phải nhắc đến Đán Đao, nhưng lại là một cái tên cấm kỵ khác. Nhân vật trên đó là Long Trường Sinh, con thứ của tộc trưởng Long gia tiền nhiệm, được coi là kẻ phản đồ của Long gia, về sau chạy trốn đến phương Tây và gia nhập Mệnh Vận, số hiệu là 13, từ đó bèn xuất hiện bằng thân phận Mười Ba này. Y đã trở thành vua của giới lính đánh thuê phương Tây, thần thoại trên chiến trường, truyền kỳ bất bại.

Và tư liệu còn lại kia là báo cáo tường tận về vụ đấu súng ở bến tàu Ôn Thành. Trên bến tàu có ba cỗ thi thể đã được xác minh. Một trong đó không ngờ lại là Tinh, kẻ được hiệu xưng Sát Thủ Thiên Vương ở phương Tây. Một kẻ khác là Lang Nhãn, người hợp tác của Tinh. Còn có một người khác chết trên cao ốc thì chưa xác định rõ thân phận.

Tử trạng của Tinh khiến người ta không rét mà run, bị người ta mở ngực rạch bụng, lòng ruột lòi ra khắp nơi. Nhưng khi chết trên mặt hắn lại mang theo một nụ cười mỉm, khiến người ta cảm thấy quỷ dị vô cùng, dường như hắn đối với cách mình chết hài lòng vô cùng.

Lang Nhãn thì bị bắn một nhát vỡ tan đầu, Long Hồn phái chuyên gia tới khám nghiệm tử thi, trên báo cáo viết thứ bắn chết Lãng Nhãn là một khẩu súng có uy lực cực lớn, thuộc loại nào thì chưa biết, đại khái là sản phẩm mới do Ma Quỷ tự nghiên cứu chế tạo ra.

Ngoài ra trên một tòa cao ốc ở gần đó còn có phát hiện dấu vết của cuộc chiến bằng súng ngắm. Cỗ thi thể còn chưa xác định thân phận kia cũng được phát hiện ở sân thượng một tòa cao ốc. Bên cạnh hắn còn có một khẩu súng ngắm đã gãy mất giá đỡ, nó đã được vận chuyển đến chỗ quân đội để nghiên cứu thêm.

Vấn Thiên thở dài một hơi nặng nề, đặt hai tư liệu trong tay xuống. Cầm chiếc bút viết lên một tờ giấy trắng ba cái tên: Đán Đao, Tinh, Mười Ba. Sau khi viết xong, hắn suy nghĩ một chút rồi thêm vào đó một cái tên: Sở Nguyên.

Đán Đao, sát thủ tuyệt đỉnh của hơn ba mươi năm về trước, được hiệu xưng là Ảnh Tử thích khách, từng là sát thủ được thế giời ngầm phương Tây trả giá cao nhất, cũng hoạt động mạnh mẽ nhất, nhiều người tìm tới nhất. Trong một lần tới Long Quốc chấp hành một nhiệm vụ tuyệt mật thì bị Long Hồng truy nã, sau đó đánh với Thiên Tiêu một trận và phải chạy trốn. Cho đến hôm nay vẫn chưa thể bắt về quy án, được coi là một trong những cái tên cấm kỵ của Long Hồn.

Tinh, Sát Thủ Thiên Vương của hai mươi năm trước. Tinh anh hạng nhất do Ma Quỷ huấn luyện ra, đã từng liên tục bốn năm ngồi ở vị trí số một trên bảng sát thủ. Cho đến ngày Mệnh Vận Mười Ba hoành không xuất thế, Sát Thủ Thiên Vương Tinh mới im hơi bặt tiếng. Không ngờ, ở bến đồ Ôn Thành của Long Quốc lại phát hiện ra thi thể của Sát Thủ Thiên Vương này. Hơn nữa tử trạng lại thảm như vậy. Nghĩ đến đây, Vấn Thiên nhấc bút lên nhẹ nhàng gạch tên Tinh đi.

Mệnh Vận Mười Ba, một thần thoại tột đỉnh, một truyền thuyết bất bại, một đỉnh cao không thể vượt qua. Sự tích của hắn cho đến bây giờ vẫn được người ta kể lại say sưa, vô số người coi hắn là thần tượng cả đời mình, càng nhiều người hơn coi hắn là mục tiêu cả đời hướng tới. Còn thân phận thực của hắn, cũng là một trong những cấm kỵ của Long Hồn. Đồng thời, hắn còn đang ở trong danh sách mà Long gia vĩnh viễn truy bắt.

Còn có… Sở Nguyên. Đây cũng là một sát thủ hạng nhất do Ma Quỷ huấn luyện ra, ở thế giới phương Tây cũng có những vầng hào quang chói lọi, thậm chí ở một số phương diện nào đó còn không kém hơn nhân vật truyền kỳ Mệnh Vận Mười Ba.

Đối với tên tiểu tử này, Vấn Thiên quả thực là vừa tức giận vừa buồn bực. Một nhân vật nửa chính nửa tà, làm việc luôn dựa vào cảm nhận của bản thân, không có chút gì gọi là xả thân vì chính nghĩa, lúc làm việc thậm chí còn có thể nói là hèn hạ vô sỷ, bỉ ổi.

Nếu có thể đâm bạn một đao từ sau lưng, hắn tuyệt đối không chạy đến trước mặt bạn mà đâm. Có thể ngầm chơi bạn một chiêu, hắn tuyệt đối sẽ không ra mặt.

Một người như vậy chắc phải khiến người ta rất căm ghét, nhưng những việc hắn làm lại khiến người ta sinh ra rất nhiều hảo cảm. Từ khi hắn đặt chân tới Long Quốc đến giờ, mỗi một việc Mười Một làm, xét từ góc độ đại cục thì đều có lợi cho Long Quốc.

Nếu có thể lôi kéo con người này, tuyệt đối là một sự trợ giúp rất lớn cho quốc gia.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch