Giọng của Thủy Nhu rất nhỏ, ngoại trừ Mười Một thì không ai có thể nghe được. Nhưng hai người ở phía sau nhìn như động tác áp má kề tai khiến Bạch Quản chú ý.
Bạch Quản nhìn về phía hai người bọn họ và hỏi:
- Hai vị này là?
Âu Dương Lâm trả lời:
- Đều là bạn ta.
Khang Hữu Nghiệp liếc nhìn Mười Một rồi dời mắt sang Thủy Nhu dừng lại lâu hơn một chút. Sau đó lại quay về tiếp tục cười nói với hai chị em nhà Âu Dương.
Bạch Quản cầm ly rượu đi tới hỏi:
- Hai vị bằng hữu đang làm việc ở đâu?
- Bạn của ta là người làm ăn.
Âu Dương Lâm vỗ vào bả vai Mười Một, lúc này Mười Một không tiện né tránh hắn. Âu Dương Lâm cũng là lần đầu tiên có thể vỗ trúng vai y liền kích động muốn vỗ thêm vài cái nữa.
- Oh! Là việc làm ăn trong gia tộc sao?
Âu Dương Lâm không biết thân phận hiện giờ của Mười Một như thế nào, cũng khó mà mở miệng xen vào.
Mười Một nói:
- Ta chỉ là một công nhân làm việc tại xưởng may mặc ở Chiết Nam.
Bạch Quản gật gật đầu “À” một tiếng ngay lập tức mất đi hứng thú với y. Sau đó hướng về Thủy Nhu hỏi:
- Thế còn vị mỹ nữ này?
Thủy Nhu cười cười:
- Tôi họ Hàn, nhà họ Hàn ở Kinh Châu ông có nghe qua chứ?
Bạch Quản nhất thời liền có hứng thú gật đầu đáp:
- Vua bất động sản của Kinh Châu. Vậy Hàn Hưng Quốc là gì của cô?
- Là bác hai của tôi.
- Tôi nhớ Hàn Hưng Quốc có ba người anh em, vậy ai là cha của cô?
- Hàn Hương Nghiệp
Thủy Nhu bĩu môi nói:
- Đừng nhắc đến họ có được không?
Giọng nói của cô chứa đầy sự bất mãn với người trong nhà.
Mười Một phát hiện Thủy Nhu rất có khả năng diễn kịch, giả dạng con gái nhà giàu rất có nghệ thuật. Đột nhiên có thể lộ ra tính tình kiêu ngạo của một cô gái nhà giàu. Thực ra Mười Một không biết rằng cha của Hàn Tiểu Nhu đích thực là Hàn Hưng Nghiệp. Vua bất động sản Hàn Hưng Quốc chính là bác hai của cô. Liệt Hỏa sinh được ba trai, một gái, bốn người con đều đã thành gia lập nghiệp, cả nhà đều ở quê cũ Kinh Châu. Chỉ có Liệt Hỏa là thường xuyên ở thủ đô, ngẫu nhiên mới về nhà thăm viếng.
Cũng may sau này khi phát hiện ra Thủy Nhu có dị năng thiên phú, ông mới có cớ mang cô theo mình. Nếu không những năm qua Liệt Hỏa đều phải sống cô độc một mình.
Bởi vậy Tửu Quỷ cũng hay trêu Liệt Hỏa:
- Lão bất tử, nhà lão giàu nứt đố đổ vách mà còn ở lại đây làm gì? Nên sớm trở về hưởng phúc cùng con cháu mới phải. Cần gì phải dùng cái bộ xương già này liều mạng như vậy? Lão cũng nên nhường cái ghế tổ trưởng cho ta được thỏa nguyện một phen đi thôi.
Mỗi khi nghe được câu này Liệt Hỏa chỉ có thể cười trừ. Khi còn trẻ tuổi gia cảnh nhà ông không được tốt lắm thậm chí có thể nói là cuộc sống rất khó khăn. Sau đó một lần vô tình được Long Hồn thu nhận, Liệt Hỏa ngẫm thấy phần tiền lương rất hậu hĩnh, hơn nữa ông ta cũng có dã tâm lớn muốn làm chuyện đại sự, thế là bèn để lại con thơ vợ dại một mình lên thủ đô gia nhập Long Hồn. Bởi vì có phần tiền lương khá lớn của Liệt Hỏa duy trì, cuộc sống của già trẻ lớn bé trong nhà ông ta mới được cải thiện đáng kể. Vợ ông chi tiêu rất tằn tiện, tiền của Liệt Hỏa gửi về mỗi tháng phần lớn bà đều cất đi chỉ dành một ít chi dùng trong gia đình. Sau vài chục năm tích lũy cũng đã có một số tiền không nhỏ.
Sau khi vợ ông ta qua đời, số tiền đó được để lại cho con cái. Trong mấy người con của Liệt Hỏa thì người con trai thứ hai là Hàn Hưng Quốc có con mắt tinh tường lại có sự nhạy bén trong việc kinh doanh. Dưới sự ủng hộ toàn lực của hai em trai và chị gái đã bán đi ngôi nhà cũ cộng thêm vào món tiền được để lại liền sớm gia nhập vào ngành kinh doanh buôn bán bất động sản. Sau vài năm nỗ lực xông xáo và phấn đấu cuối cùng cũng kiếm được bộn tiền còn kéo theo được các anh, chị em gia nhập vào hàng ngũ xã hội thượng lưu.
Thủy Nhu lúc mới ra đời cả nhà bọn họ đang trong thời kỳ gian khổ để phấn đấu cho đến khi Thủy Nhu lên bẩy tuổi gia tộc họ Hàn mới được coi là có chút tên tuổi, một đêm có thể trở thành gia đình giàu có thượng lưu. Chỉ là lúc này cô đã bị Liệt Hỏa mang đến thủ đô cho nên cũng không được hưởng thụ sự ưu đãi của cuộc sống con gái nhà giàu.
Sau khi biết Thủy Nhu là con gái của thương gia giàu có, Bạch Quản rất khách khí mời cô đến bên nói chuyện. Đại khái là hy vọng cô cùng gia tộc cô có thể ủng hộ mình.
Phía bên kia Âu Dương Lâm vỗ vai viên quản lý còn đang ngây ngốc đứng đó không dám động cựa.
- Ta hỏi quản lý Liêu, nhân viên của ngươi thực ra muốn làm cái gì?
Lời nói của Âu Dương Lâm thu hút sự chú ý của Khang Hữu Nghiệp. Hắn quay đầu lại hỏi:
- Là ai dám ăn gan hùm mật gấu chọc giận Âu Dương đại thiếu gia của chúng ta?
- Thôi đi.
Âu Dương Lâm trợn mắt:
- Ta không phải là đại thiếu gia, mấy người mới là đại thiếu gia.
Bạch Quản đang cầm ly rượu nói chuyện cùng Thủy Nhu cũng phải cười chen vào:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi muốn chuyển đội mà mấy cô cô kia không cho ta chuyển. Điều này là ý gì chứ?
- Chuyển đội?
Khang Hữu Nghiệp hơi sửng sốt hỏi:
- Chuyển đội là sao?
Âu Dương Lâm bèn chỉ Mười Một cùng Thủy Nhu nói:
- Nguyên do là ta muốn cùng hai người bạn này ở một đội. Mấy người đó nói giám đốc của họ đã an bài xong rồi nên không cho chuyển.
- Thì ra là chuyện này.
Khang Hữu Nghiệp gật gật đầu :
- Là ta sắp xếp đội của chúng ta tổng cộng có bảy người. Anh, Nguyệt Nhi, Tiểu Ninh, tôi, lão Bạch, Trương Hoàn còn có Hiểu Kiều. Tôi cố ý xếp bảy người chúng ta cùng một chỗ, một mặt vì chúng ta đều đã quen thuộc, phối hợp sẽ tốt hơn một chút. Mặt khác cũng có thể chăm sóc cho Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh.
Âu Dương Lâm sửng sốt hỏi:
- Lần này người cố vấn an toàn không tham gia hay sao?
Khang Hữu Nghiệp bĩu môi nói:
- Đội khác có nhưng đội chúng ta thì không. Dựa vào mấy người chúng ta đều quen thuộc dã chiến, không cần đến người cố vấn an toàn.
Dừng lại một chút hắn nói tiếp:
- Anh không phải là rất có ý với Hiểu Kiều hay sao? Tôi còn cố tình sắp đặt cho hai người ở một đội. Nếu anh muốn chuyển đội đừng có mà hối hận.
- Hối hận cái rắm thối.
Âu Dương Lâm gay gắt:
- Quỷ mới có ý gì với con nhãi điên đó. Ta mặc kệ, ta chỉ muốn cùng Sở Nguyên và Tiểu Nhu thành một đội.
- Được!
Khang Hữu Nghiệp gật gù nói:
- Vậy ta sẽ sắp xếp chuyển người qua đội bọn họ, đội chúng ta chuyển thêm một người vào.
- Không phải một, mà là ba.
Âu Dương Lâm thò ra ba ngón tay rồi nói:
- Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh cũng phải đi theo ta.
Khang Hữu Nghiệp nghiêm mặt nói:
- Không được, trong một lúc chuyển đi ba người thời gian gấp quá không kịp điều chỉnh.
- Ta mặc kệ. Vậy thì năm người chúng ta tự lập thành một đội khác. Đội của mấy người tự mình mà làm.
Khang Hữu Nghiệp nhất quyết không đồng ý:
- Không được.
- Ta nói được là được
- Không được
Âu Dương Lâm khoát tay kêu lên:
- Thế nào? Có phải là muốn đánh nhau không?
- Ngươi…
Khang Hữu Nghiệp căm tức nghiến răng, nếu không phải Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đều là em gái của Âu Dương Lâm thì hắn chẳng ngại ngần gì cái thằng trâu điên này.