Mười Một cầm chiếc la bàn dẫn đường phía trước, chiếc la bàn này được lấy từ chỗ Âu Dương Lâm.
Thực ra trong chiếc đồng hồ đeo tay của Thủy Nhu cũng có lắp một chiếc la bàn điện từ. Có điều loại la bàn điện từ này chưa được lưu thông trên thị trường, tuyệt đại đa số mọi người cũng đều chưa từng nhìn thấy. Cho nên Mười Một không muốn để lộ bí mật của chiếc đồng hồ đeo tay ấy trước mặt những người này.
Âu Dương Lâm đi đằng sau tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ khai quang gian nan vất vả. Hắn vung con dao bầu nặng nề lên, liên tục chém cây cả mấy giờ đồng hồ nhưng sức lực vẫn không hề giảm, mỗi lần vung dao đều nghe thấy tiếng gió vù vù vang lên. Nhưng lúc này trên trán hắn cũng đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi rồi.
Phía sau Âu Dương Lâm, Âu Dương Ninh yếu ớt dựa vào Âu Dương Nguyệt Nhi, để cô đỡ đi. Âu Dương Ninh chép miệng nói: “Chị ơi, em đói rồi.”
Khang Hữu Nghiệp ở đằng sau cười lạnh, lòng thầm nghĩ: “Đáng đời, vừa rồi có nồi canh nóng hổi mà chẳng ai chịu ăn, bây giờ còn dám kêu đói sao?”
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ xoa má Âu Dương Ninh, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, nhịn thêm chút nữa. Đợi đến phía trước có chỗ nghĩ ngơi, chúng ta sẽ bảo Sở Nguyên và ca ca đi tìm xem có thứ gì ăn không, thế nhé?”
“Vâng.”
Thủy Nhu đưa bình nước tới nói: “Tiểu Ninh, uống chút nước đi này. Không thể no bụng nhưng cũng có thể tạm thời chống đói.”
“Không cần đâu, tôi cũng có rồi.” Âu Dương Ninh lấy bình nước bên hông ra uống ừng ực một ngụm lớn, không ngờ ngụm nước này phải tới hơn nửa bình. Âu Dương ninh lau những giọt nước chảy ra bên khóe miệng, treo bình nước lại vào hông, sau đó hỏi: “Anh, lúc nào thì có thể nghỉ ngơi vậy? Em không đi nổi rồi.”
Âu Dương Lâm thở dài một hơi, chém mạnh con dao xuống bụi gai bên cạnh, gật đầu nói: “Sắp rồi, phía trước chắc có khoảng trống, đến đó rồi sẽ nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Âu Dương Ninh đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục dựa vào người Âu Dương Nguyệt Nhi, để Nguyệt Nhi đỡ đi.
Tiếp tục đi được một quãng nữa, Mười Một đột nhiên dừng lại.
Âu Dương Lâm bước lên hai bước hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Mười Một đưa tay ra ngăn hắn lại, sau khi nghe ngóng một lúc bèn nói: “Quay lại.”
“Lại quay lại ư?” Âu Dương Ninh bèn kêu khổ không ngớt: “Đầu gỗ, có phải kiếp trước ngươi có thù với ta không thế mà kiếp này cứ cố ý chỉnh ta vậy? Ngươi tha cho ta đi, ta thật sự không thể đi nổi nữa rồi.”
Mười Một vỗ vỗ vai Âu Dương Lâm, nói: “Mau quay lại đi.”
Âu Dương Lâm thấy Mười Một trịnh trọng như có chuyện, cũng không nói nhiều thêm, mau chóng xoay người nói: “Quay lại, mau lên.”
Âu Dương Ninh rất không vui lầm bầm vài câu, cuối cùng vẫn được Âu Dương Nguyệt Nhi và Thủy Nhu mỗi người một bên đỡ quay trở lại. Không chỉ có cô, cả Khang Hữu Nghiệp cũng rất khó chịu. Trên đường đã mấy lần Mười Một nói phải quay lại và đi đường vòng, mỗi lần đều không nói rõ nguyên nhân, mọi người cứ như kẻ ngốc bị hắn dắt mũi dẫn đi. Khang Hữu Nghiệp cảm thấy Mười Một đang cố ý giả thần giả quỷ, muốn biểu hiện trước mặt Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, đây là việc khiến hắn khó nhẫn nhịn nhất.
Đã đi mấy canh giờ cũng khó tránh khỏi có chút bức bối, lại nghe thấy mấy câu lầm bầm của Âu Dương Ninh, Khang Hữu Nghiệp cuối cùng đã không nhịn nổi, nhảy ra nói: “Ngươi làm gì thế? Tại sao lại phải quay lại?”
Mười Một không để ý đến hắn, cùng Âu Dương Lâm thản nhiên đi qua bên cạnh hắn luôn.
Thấy người ta không để ý đến mình Khang Hữu Nghiệp lại càng tức giận, đưa tay ra định chụp lấy vai Mười Một, miệng nói: “Đang nói với mày đấy, mày câm à?”
Mười Một hơi né về phía sau một chút, khiến tay Khang Hữu Nghiệp chỉ có thể sượt qua áo y, sau đó loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại được, rồi hắn đột ngột quay đầu vẻ mặt đầy tức giận.
Khang Hữu Nghiệp vừa mới mở miệng định mắng lớn, Bạch Quản thấy thế liền chạy tới khuyên can: “Thôi đi, đừng cãi nhau vì một chuyện nhỏ thế, hãy mau lên đường nào.”
Khang Hữu Nghiệp chỉ vào sau lưng Mười Một lớn tiếng nói: “Đến giờ mà mọi người còn tin hắn sao? Rõ ràng là hắn đang bày trò, giả thần giả quỷ. Ở đây toàn là đường, sao cứ phải quay đầu lại chứ? Mày giải thích cho bọn tao xem nào!”
Thấy bọn họ lại cãi nhau, Âu Dương Ninh đang ủ dột lập tức trở nên hưng phấn, một tay bám lấy Âu Dương Nguyệt Nhi, một tay bám vào Thủy Nhu, vô cùng hứng chí nhìn bọn họ cãi nhau.
Âu Dương Lâm dừng chân lại, bực bội nói: “Bảo mày quay lại thì mày quay lại, nói nhiều thế làm gì?”
Khang Hữu Nghiệp nổi giận bảo: “Mày bảo tao quay lại thì tao phải quay sao? Con bà nó mày là cái đinh gì?”
“Tao…”
Âu Dương Lâm còn chưa nói xong, Mười Một đột nhiên vung tay phải ra ném về phía sau, một luồng ánh sáng lạnh ngắt chợt lóe lên, con dao nhỏ “đinh” một tiếng cắm xéo vào trên mặt đất phía sau chỗ Khang Hữu Nghiệp đứng không xa.
Theo bản năng, mọi người lập tức quay lại phía sau nhìn tới chỗ con dao cắm xuống. Lúc này tất cả đều biến sắc, Âu Dương Ninh còn kêu lên một tiếng “ối” chói tai và rúc vào lòng Nguyệt Nhi. Bọn Bạch Quản cũng lùi nhanh về phía sau.
Con dao được ném ra đã găm chặt một con rắn đốm màu nâu sẫm, đầu con rắn là một hình tam giác màu nâu đen. Con dao mà Mười Một ném ra đã găm ngay vào chỗ cách đầu con rắn bảy tấc (đây thường là nơi tim rắn, vì thế có câu đánh rắn đánh chỗ bảy tấc), khiến nó không thể động đậy. Nhưng con rắn này vẫn chưa chết, thân hình đang quẫy dữ dội.
Sắc mặt Âu Dương Lâm hơi biến đổi, trầm giọng nói: “Rắn Ngũ Bộ ư?”
Mười Một vẫn không nói gì, cầm con dao đi đến chặt đầu con rắn xuống. Con rắn mất đầu giãy thêm chút nữa rồi dần dừng lại, Mười Một thu con dao nhỏ găm trên thân con rắn về, trên người hắn chỉ có hai con dao nhỏ, một con dao quân dụng và thanh Trảm Nguyệt, số lượng có hạn, mất là mất hẳn. Sau khi thu con dao lại, Mười Một lại cầm thân con rắn không đầu lên bỏ vào chiếc túi da bên hông.
Cho đến khi Mười Một làm xong, Âu Dương Lâm mới hỏi: “Ngươi bảo bọn ta quay lại là vì trước có rắn Ngũ Bộ sao?”
“Có rắn gì thì ta không rõ, chỉ biết rằng đằng trước có rắn, hơn nữa số lượng không ít, độc tính rất mạnh.” Mười Một chỉ vào bụi cây thấp mà bọn họ vừa đi qua, nói: “Bên đó có không ít quả dại bị dính nước miếng của rắn, gần đây còn xác rắn bỏ lại sau khi lột da.”
“Ực ực.” Âu Dương Lâm nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi thầm kêu may mắn vì lần này có Mười Một đi cùng. Bản thân hắn không có sức quan sát như thế, nếu hắn dẫn đội đi, e rằng sớm đã dẫn mọi người đi vào miệng rắn mất rồi. Nghĩ đến hậu quả nếu Âu Dương Nguyệt Nhi hay Âu Dương Ninh bị rắn Ngũ Bộ cắn, hắn chẳng dám nghĩ tiếp nữa. Tuy bị rắn Ngũ Bộ cắn cũng không phải thật sự là đi năm bước thì chết (ngũ bộ có nghĩa là năm bước), nhưng cái tên ấy cũng chứng tỏ rằng độc tính của loại rắn này rất mạnh. Nếu bị rắn căn xong mà không kịp thời xử lý, chừng ba bốn phút là sẽ mất mạng.
Nếu để Khang Hữu Nghiệp dẫn đường, chắc là còn chưa đi được bao xa thì toàn quân đã bị tiêu diệt rồi. Vừa nghĩ đến thằng ngu Khang Hữu Nghiệp này, Âu Dương Lâm lại tức giận muốn nhảy đến đánh cho hắn một trận.
“Quả dại ư?” Âu Dương Ninh vừa nghe đến quả dại liền sáng mắt lên, vội vã nhìn quanh bốn phía xem có quả dại nào có thể ăn được không. Cô muốn tìm quả dại cũng không hoàn toàn là vì đói, chủ yếu là do muốn thưởng thức một chút để thể nghiệm cảm giác kích thích khi sinh hoạt nơi dã ngoại ăn gió nằm sương mà thôi. Chuyện này đối với một người từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong thành phố như cô mà nói lại biến thành một loại hưởng thụ.