Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 915: Di Ngôn Của Vấn Thiên 1 (2)

Chương 915: Di Ngôn Của Vấn Thiên 1 (2)
Hải Cực đảo chính là hòn đảo mà lần trước trong trò chơi dã ngoại sinh tồn có một nam một nữ chết ly kỳ trên hoang đảo. Cũng giống với địa điểm gây án của trò chơi dã ngoại sinh tồn, chúng ta tìm được hai cỗ thi thể, trải qua xác nhận, hai người này phân biệt là Vấn Thiên và một thành viên của dị năng tổ, danh hiệu Thổ Phỉ..”

Nói tới đây, giọng nam yên lặng ngừng trong chốc lát, dường như để tưởng niệm Vấn Thiên cùng Thổ Phỉ. Bất kể là trong phòng họp hay là năm tổ trong màn hình, đều là một vùng yên lặng.

Một lát sau, nam nhân kia hít một hơi, nói: “Trước tiên cho mọi người xem hình ảnh chụp hiện trường vừa mới truyền tới.”

Luồng sáng từ máy chiếu biến ảo một cái, bốn khối màn hình phân cách biến thành hai tấm ảnh chụp, trong ảnh chụp phân biệt có hai người, đúng là Vấn Thiên và Thổ Phỉ. Hai tấm ảnh này đều là ảnh chụp từ góc độ xa, rất nhanh, luồng sáng lại lần nữa thay đổi, hai tấm ảnh chụp trong màn hình biến thành ảnh chụp ở cự ly gần. Sau khoảng cách vài giây, thì lại xuất hiện hai tấm ảnh có vị trí và góc độ chụp bất đồng, có tấm thì chụp vết thương trên người hai người, có tấm thì chụp dấu vết hiện trường xung quanh. Mà khoảng cách mỗi lần ảnh chụp chuyển đổi cũng không quá năm giây. Bất quá, ngồi tại đây đều là thành viên Long Hồn ngũ tổ, đối với bọn họ mà nói, năm giây đồng hồ cũng đủ để cho bọn họ nhìn rõ ràng rất nhiều thứ.

Ảnh chụp Thổ Phỉ chụp được rõ ràng vết thương kinh khủng sâu đến mức thấy được cả xương, miệng vết thương rất chỉnh tề, rõ ràng là bị người chỉ dùng một đao cắt ngay yết hầu bỏ mạng tại đương trường. Trừ một đao sau gáy đó, trên người Thổ Phỉ không có vết thương khác. Khi hắn chết mắt trừng to, miệng há hốc, vẻ mặt kinh ngạc.

Tron các ảnh chụp Vấn Thiên, có thể thấy Vấn Thiên quần áo rối bời, có không ít chỗ bị xé rách, rõ ràng là dấu vết trước khi chết đã có đánh nhau. Mà trên da lộ ra chỗ y phục bị rách cũng có từng đạo vết đao thật nhỏ. Mà vết thương trí mạng nhất chính là ở ngực, miệng vết thương cực lớn thông tới tim. Đến khi xuất hiện vết thương này trong ảnh chụp thì từ trong loa rốt cuộc truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc cùng với tiếng hít thở sâu…

Đang ngồi đó đều làcao thủ võ học, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên có thể chỉ liếc mắt đã nhìn ra một đao ngay tim kia là do bị vũ khí sắc bén ném xuyên qua. Nói cách khác, hung thủ tại một cự ly nhất định, dùng đao làm ám khí khiến đao xuyên qua thân thể Vấn Thiên, từ sau lưng bay vụt ra ngoài. Khống chế cơ bắp và hạ đao chuẩn xác đến bực này, đủ để cho những cao thủ này kinh ngạc vạn phần. Phải biết rằng, xuyên qua thân thể một người không khó, nhưng vấn đề ở đây, Vấn Thiên bản thân cũng là một cao thủ, mặc dù lão chưa từng luyện võ, nhưng lại giỏi nhất về kỳ môn độn giáp thuật quỷ thần khó lường. Nếu là Vấn Thiên cố tình muốn ẩn trốn, trong số những người đang ngồi đây, không ai có thể nắm chắc tìm ra được hắn. Chỉ là nhìn lại trong ảnh chụp trên người Vấn Thiên, hiện ra những vết thương thật nhỏ, nói rõ rằng mặc kệ Vấn Thiên có trốn như thế nào, đối phương đều tìm được vị trí chuẩn xác, sau đó tấn công, nhất là chiêu tối hậu, là bị tấn công từ cự ly xa mà chết.

Chỉ là những người đang ngồi không có ai chú ý đến, Mười Một đang ngồi ở dưới thấy tấm ảnh chụp này thì, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng. Một trăm năm mươi mét! Nhìn thấy tấm ảnh chụp đầu tiên, Mười Một liền lập tức phán đoán chuẩn xác khoảng cách từ chỗ ném đao đến Vấn Thiên cách xa nhau một trăm năm mươi mét.

Giờ phút này, rốt cuộc Mười Một tin tưởng, người xuất thủ chính là Đán Đao.

Mặt khác, Vấn Thiên chết rất quỷ dị. Bởi vì biểu tình của lão không ngờ lại là đang mỉm cười.

Không sai, là đang cười. Hai mắt của lão khẽ nhắm, vẻ mặt ung dung, khóe môi nhếch lên cười mỉm.

Không ai biết vì sao Vấn Thiên cười trước khi chết, chỉ có Mười Một khi nhìn cảnh Vấn Thiên mỉm cười thì cúi đầu, trong ánh mắt cơ hồ lóe ra thần sắc mà người khác không hiểu được.

Sau khi phát xong những tấm ảnh, trên màn ảnh lại khôi phục hình ảnh bốn ô có đầy người ngồi tối đen như mực.

Âm thanh lúc trước lại lần nữa từ trong loa vang lên: “Từ dấu vết phát hiện tại hiện trường cùng với vết thương trên người của Vấn Thiên và Thổ Phỉ mà phán đoán, hung thủ sử dụng chính là một thanh đao dài ước chừng bốn mươi phân, bề rộng chừng bốn phân. Từ dấu vết vết thương phán đoán, hung khí hẳn chính là vũ khí tùy thân của Đán Đao, Xuyên Lưu.”

Phía dưới không có ai mở miệng nói chuyện, nhiều người như vậy mà ngay cả tiếng hít thở đều không nghe thấy. Chỉ là không khí nơi này cực kỳ khác thường.

Xuyên Lưu, một trong tam đại danh khí do thở rèn nổi tiếng Mục Tử Xuyên thời Đường Sơ tạo ra lúc sinh thời. Tâm huyết cả đời của Mục Tử Xuyên chính là chế tạo ra hai kiếm một đao, ba đại danh khí lưu truyền đến đời sau, trong đó đao chính là Xuyên Lưu. Ba đại danh khí này cùng với Long Tuyền bảo kiếm (Tác giả chú: Vốn tên là Long Uyên, do Âu Dã Tử đúc, hậu nhân vì sợ phạm húy Đường Cao Tổ Lý Uyên nên đổi tên thành Long Tuyền.) là thiên cổ danh kiếm sớm bị thu vào bảo khố của cung đình, đáng tiếc sau khi trải qua loạn An Lộc Sơn cùng với loạn thời Ngũ Đại Thập Quốc, những danh khí này đều lưu truyền đến dân gian, không rõ tung tích. Mặc dù sau khi Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn thống nhất thiên hạ phái lượng lớn nhân thủ đi tìm những bảo đao, bảo kiếm này, nhưng chỉ có thể tìm về một phần. Trải qua ngàn năm sau, cổ đao của Long Quốc lại lưu lạc ra nước ngoài rồi rơi vào tay của Phùng Đán, trở thành vật tượng trưng của thân phận Đán Đao.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch