Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 917: Di Ngôn Của Vấn Thiên 2 (2)

Chương 917: Di Ngôn Của Vấn Thiên 2 (2)
Yêu Cơ, đừng day mắt, ngươi như vậy ta ra đi cũng không an tâm……”

Đọc đến đây, Thiên Hành dừng một chút, mấy người Liệt Hỏa đồng loạt hướng về hình ảnh nữ nhân duy nhất nhìn lại, quả nhiên cô đang lau hai mắt ửng đỏ. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Yêu Cơ hạ tay xuống, cay đắng cười cười nói: “Cái tên Vấn Thiên này, cả chuyện này cũng đoán chuẩn luôn.”

Tất cả mọi người đều mỉm cười thiện ý, chỉ là trong nụ cười có chút gì đó khiên cưỡng.

Thiên Hành tiếp tục đọc: “Ta nghĩ ta chết không phải không có giá trị, dùng cái chết của ta để chứng minh một điều, việc này quan hệ đên tương lai của Long Hồn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai của Long Quốc. Các lão bằng hữu, sự việc trọng đại này, ta bây giờ phó thác cho các người…”

Thiên Hành đọc xong phong thư này, chậm rãi gập phong thư lại, sau đó nhìn vẻ mặt năm người trên màn hình. Năm người Liệt Hỏa sau khi nghe xong di ngôn của Vấn Thiên thì mỗi người một vẻ, có người vì Vấn Thiên mà bất bình, có người đau thương, cũng có vì nội dung của bức thư mà cảm thấy khiếp sợ.

Chậm rãi thở dài một hơi, Thiên Hành trầm giọng nói: “Trong di ngôn của mình, Vấn Thiên đã xác minh chuyện này rất trọng yếu. Ta suy nghĩ hồi lâu thủy chung vẫn không thể quyết định được. Bây giờ ta muốn hỏi ý của các vị…”

Ánh mắt của Thiên Hành lúc này bỗng nhiên trở nên sắc bén, miệng chậm chậm mở ra, nói: “Có nên khởi động Thần Thoại để chấp hành nhiệm vụ này?”

Mấy người Liệt Hỏa, Thiên Hải đều chấn động, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt mỗi người.

“Ta phản đối!” Đồng Hổ lên tiếng đầu tiên: “Phó Tọa từng nói qua, không đến vạn bất đắc dĩ, Thần Thoại không thể tùy tiện khởi động.”

Thiên Hành lại dùng ánh mắt như muốn hỏi hướng đến những người khác.

Liệt Hỏa trầm ngâm một lát sau đó nói: “Ta cũng phản đối, Long Hồn chúng ta cũng không phải là đến bước đường cùng, bên trong Long Hồn còn có vô số cao thủ. Huống hồ Thần Thoại là bí mật lớn nhất của Long Hồn, không thể dễ dàng công khai, một khi xử lý không tốt, chúng ta lập tức gặp phải áp lực của các nước trên thế giới.”

Thiên Hành gật gật đầu, lại nhìn về phía những người khác.

Thiên Hải, Tử Báo và Yêu Cơ ba người nhìn nhau một rồi cũng đưa ra ý kiến phản đối.

“Được rồi.” Thiên Hành ngã lưng ra, trầm giọng nói: “Năm vị tổ trưởng đều phản đối khởi động Thần Thoại, vậy chúng sẽ dùng người bên trong Long Hồn. Năm vị tổ trưởng có đề cử người nào không?”

Bốn vị tổ trưởng đều đồng thời nhìn về phía Liệt Hỏa, Liệt Hỏa sửng sốt nói: “Các người nhìn ta làm gì?”

Thiên Hải khẽ cười nói: “Trong thư, Vấn Thiên lại một lần nữa đề cập đến Băng, nói rằng y rất coi trọng tiểu tử này. Không biết lão Liệt Hỏa ngươi có nỡ bỏ gã không?”

Liệt Hỏa hừ nhẹ một tiếng, bực mình nói: “Các ngươi thích thì cứ lấy đi, có điều có việc gì thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, tiểu tử này luôn làm theo ý mình, hung hăng càn quấy không nghe quản giáo. Việc hôm nay các ngươi cũng thầy rồi đó, bởi vì hắn mà chúng ta phải chờ đợi mười mấy phút. Nếu đến lúc đó hắn đột nhiên làm chuyện gì càn quấy, các người đừng có đổ lên đầu ta."

Thiên Hành trầm ngâm nói: “Chuyện của Băng ta cũng có nghe nói qua, có điều Vấn Thiên coi trọng hắn như vậy, hẳn có đạo lý trong đó. Ồ đúng rồi, tổ trưởng Đồng Hổ, chuyện lộn xộn lần trước Băng gây ra ở quán bar, các ngươi giải quyết như thế nào?

Đồng Hổ gật đầu nói: “Mọi người khác ta đều đã không chế cả rồi, chỉ là….. Từ Tử Dương cháu của Từ Khiêm, khi chúng ta tới thì hắn đã rời khỏi quán bar. Sau việc này lúc chúng ta đuổi tới bệnh viện, Từ Tử Dương đã được Từ gia cho người bảo vệ trùng trùng điệp điệp, cho dù chúng ta lộ ra thân phận cũng không thể tìm thấy hắn. Hơn nữa, Từ Khiêm bởi vì chuyện này mà chạy tới kinh thành, ta nghĩ việc này sẽ hơi khó giải quyết.”

“Từ Khiêm……” Thiên Hành nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: “Nếu là người khác thì không có vấn đề gì, nhưng Từ Khiêm ở trong quân đội có danh vọng cực cao, ở trung ương cũng có không ít người từng là môn sinh của y. Hơn nữa bọn họ lại cùng với Vương gia liên kết, có thế lực của Vương gia cùng với quyền lực của Từ Khiêm, thực sự là rất phiền toái. Nhưng nếu cứ mặc kệ, bọn họ tất sẽ có hành động đối phó với Băng. Con người gã Băng này hoặc là không động, còn nếu đã động thì làm cho người ta run người kinh ngạc, chuyện Trần gia năm đó là một ví dụ điển hình.”

Tử Báo cũng đồng ý nói: “Nếu Băng cùng Từ Khiêm và Vương Gia có chuyện, ta sợ kinh thành lại đại loạn một hồi.”

Thiên Hành gật đầu nói: “Cho nên biện pháp tốt nhất chính là mau chóng điều Băng đi, đừng để hắn cùng Từ Khiêm và người của Vương gia chạm mặt.”

Mọi người đều nhất loạt gật đầu.

“Như vậy đi.” Liệt Hỏa nói: “Để ta điều Băng đến Đông Hải, một là để hắn tìm kiếm tung tích của Yêu Linh, hai là có thể ở đó đồng thời tìm kiếm Đán Đao.”

Thiên Hành lắc lắc đầu nói: “Ngươi quên chuyện ở quán bar sao? Lúc ấy Băng và Đán Đao ở cùng một chỗ. Mặc dù chúng ta không biết giữa bọn họ có gian tình gì hay không, nhưng Băng trước sau vẫn là một nhân tố không ổn định.”

Mặc dù lời nói của Thiên Hành rất uyển chuyển, nhưng mọi người ngồi đây đều là cáo già thành tinh, lập tức nghe ra ý tứ của Thiên Hành là lo lắng Mười Một cùng với Đán Đao liên kết với nhau.

Liệt Hỏa hỏi dò: “Vậy ngươi có ý gì?”

Thiên Hành cười khổ một chút, day day thái dương nói: “Đích xác là một vấn đề làm cho người ta đâu đầu. Vấn Thiên đã nói qua, Băng là một người rất trọng yếu, chúng ta không thể bỏ cuộc. Nhưng bên Từ Khiêm, ta cũng thật sự không muốn có chuyện gì với bọn họ. Hơn nữa trọng điểm Long Hồn bây giờ là Đán Đao và Mười Ba, không phải là ân oán cá nhân giữa Băng và Từ Khiêm.”

Ánh mắt của Thiên Hành đảo quan năm tổ trưởng một vòng, hỏi: “Các ngươi có đề nghị gì hay không?”

Thiên Hải híp mắt lại một chút, nói: “Chi bằng……”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch