Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 945: Êu Em, Cho Nên Anh Rời Đi (1)

Chương 945: Êu Em, Cho Nên Anh Rời Đi (1)


Vấn Thiên đoán không sai, Phùng Đán Toàn đúng là truyền nhân duy nhất của Phong Đao Hồ Nhất Tiếu. Trong thời Thanh mạt, ở Long Quốc từng xuất hiện một nhân vật thần bí, gieo quẻ Tiên Thiên Bát Quái chuẩn xác vô cùng, có thể nói là siêu cấp nhân vật ba trăm năm trước không gì không biết, ba trăm năm sau không gì không hay. Không ai biết tên người đó, chỉ biết ông ta họ Khổng, vì vậy nhân gian thường gọi ông là Khổng Bán Tiên. Khổng Bán Tiên ngoài gieo quẻ đoán mệnh, xem phong thuỷ địa lý còn tinh thông kỳ môn độn giáp, hơn nữa võ công cũng thuộc hàng những cao thủ hàng đầu trên chốn giang hồ. Loại nhân vật như vậy không thể đơn giản dùng hai chữ thiên tài để hình dung được nữa. Nếu ông ta sinh sau dăm chục năm, chắc Long Hồn sống chết gì cũng phải cố kéo ông ta gia nhập, có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu sinh muộn dăm chục năm, có khi ông ta cũng chẳng có được cơ duyên để luyện được một thân bản lĩnh siêu phàm như vậy.

Khổng Bán Tiên độc thân cả đời, chỉ nhận hai đệ tử, đại đệ tử là Dương Nam, do thân thể bẩm sinh yếu đuối không thích hợp tu luyện võ công, hơn nữa đối với nghiên cứu huyền học, kỳ môn độn giáp gần như đạt đến độ si mê, cho nên chỉ kế thừa của Khổng Bán Tiên kỳ nghệ về bói toán, phong thuỷ và thuật kỳ môn độn giáp, võ công có thể nói là trói gà không chặt. Đệ tử thứ hai tên là Hồ Nhất Hiếu lại hoàn toàn tương phản với Dương Nam, có thể nói là một võ si điển hình, lại thích dùng đao, mỗi lần giao chiến đều điên cuồng không để tâm đến mạng sống của mình, khiến cho ai thấy cũng e dè, cuối cùng thành danh Phong Đao, ngược lại đối với một thân kỳ học của sư phụ lại coi như rơm rác, bị Khổng Bán Tiên thúc ép mãi mới chịu học qua một chút. Có người nói Khổng Bán Tiên nhận đệ tử theo hai ngả cực đoan là do ông ta tính toán từ trước, nhưng thực sự thế nào thì không ai biết chính xác.

Khi Thanh triều kết thúc, Khổng ban Tiên cuối cùng đã qua đời vào năm một trăm hai mươi tuổi trên đỉnh Bất Lão Phong, hai đệ tử của ông ta mai táng sư phụ rồi chia tay mỗi người một phương.

Đại đệ tử Dương Nam từ đó ẩn mình trong núi, chuyên tâm nghiên cứu các môn huyền môn số thuật của sư phụ truyền lại, cuối cùng cũng thành một vị đại tôn sư, chỉ có điều là một vị vô danh tôn sư. Dương Nam cũng giống như sư phụ, cả đời cô độc, chỉ đến gần cuối đời mới thu một đệ tử có tư chất cực cao, đem hết khả năng truyền thụ. Vị đệ tử này theo ông hơn mười năm, cuối cùng đến một ngày có một người tự xưng là lãnh tụ đời thứ hai của Long Hồn, danh hiệu “Phó Tọa” tìm đến, khẩn khoản mới Dương Nam xuất sơn trợ giúp. Dương Nam tuổi cao sức yếu không muốn rời nơi quen thuộc, nhưng cùng vị Phó Tọa đó nói chuyện một đêm, cuối cùng đã bị ông ta thuyết phục, hôm sau bèn quyết định cho đệ tử duy nhất của mình đi cùng ông ta. Người đệ tử của Dương Nam tuy không có chút võ công nào nhưng đối với trận pháp tinh thông vô cùng, khó có ai địch nổi, dưới sự giới thiệu của Phó Tọa, người ấy ra nhập Long Hồn, từ đó có danh hiệu “Vấn Thiên”

Trong khi đó, đệ tử thứ hai của Khổng Bán Tiên là Hồ Nhất Hiếu sau khi chia tay với sư huynh xuống núi liền gia nhập một đạo nghĩa quân, từ đó vì sự nghiệp phục hưng Long Quốc bôn ba khắp nơi. Trong hơn 30 năm, Hồ Nhất Hiếu đã gia nhập mấy đạo nghĩa quân khác nhau, thậm chí có thời gian còn phải đi hành nghề thảo khấu. Sau này khi Tiểu Trùng Quốc xâm lấn Long Quốc, Hồ Nhất Hiếu cùng các huynh đệ của mình tổ chức một trận phục kích ở một quả núi nhỏ không tên hòng tiêu diệt một đơn vị địch. Sau một trận huyết chiến, cuối cùng Hồ Nhất Hiếu toàn quân chiến tử, chỉ có điều ông ta không chết mà được một người hái thuốc trong núi cứu sống. Tuy tính mạng vẫn còn nhưng từ đó nửa người dưới bị liệt, lòng nguội như tro tàn, Hồ Nhất Hiếu từ đó ở lại bên ân nhân, vì cảm ơn cứu mạng, ông ta nhận đứa con nhỏ mới lên ba của ân nhân làm đồ đệ, dốc lòng truyền thụ bản lĩnh, đứa trẻ ấy là Phùng Đán Toàn.

Hồ Nhất Hiếu tuy không tinh thông trận pháp những do ở lâu bên sư phụ, sư huynh, tai nghe mắt thấy cũng thấm được ít nhiều. Hơn nữa ông ta thích nhất là so tài với người khác, ở trong núi cùng sư huynh tranh hơn thắng là thú vui duy nhất của ông ta ngoài lúc luyện võ công. Tuy Hồ Nhất Hiếu không thông trận pháp nhưng lại cố chấp học cách phá trận, mỗi khi Dương Nam học được một trận mới nào là ông lại tìm cách học cách phá trận ấy, Khổng Bán Tiên cũng thú vị nhìn hai sư huynh đệ tranh tài, do đó không những không ngăn cản mà còn cẩn thận dạy bảo. Sau này khi truyền nghề cho Phùng Đán Toàn, ngoài đao pháp, Hồ Nhất Hiếu còn truyền cho cậu tâm huyết cả đời về lý thuyết trận pháp và cách hóa giải trận của ông. Đo đó khi Phùng Đán Toàn nhận ra Vấn Thiên bày Bát môn Kim tỏa trận lập tức nghĩ ngay ra cách phá giải, có thể nói là nhờ công dạy dỗ của Hồ Nhất Hiếu vậy.

Gió đêm cuồn cuộn khắp kinh thành, từng luồng gió lạnh buốt quất vào cổ người đi đường, Phùng Đán Toàn dồn toàn lực chạy mặc cho gió rít ù ù bên tai, tuy lúc này sắc mặt của anh rất bình tĩnh, những trong lòng như có muôn ngàn cơn sóng cuộn.

Cao thủ trận pháp, một cao thủ có thể bố trí Bát môn Kim tỏa trận, điều đó có nghĩa là gì? Trận pháp là một môn học cao siêu bí ẩn, ngay cả sư phụ Hồ Nhất Hiếu của y cũng chỉ biết nửa vời. Y còn nhớ sư phụ đã từng nói “Nếu như có một ngày gặp được cao thủ biết bố trí kỳ môn độn giáp thì lo mà chạy cho xa". Trước đây Phùng Đán Toàn không đồng ý với cách nói đó, sau này càng lớn, kiến thức càng rộng, y dần biết sự e dè của sư phụ đối với kỳ môn độn giáp không phải là vô lý. Kỳ môn độn giáp là báu vật tổ tiên Long Quốc truyền lại từ ngàn năm trước, tuy theo thời gian đã rơi rụng không ít những uy lực vẫn kinh người. Ngày xưa Gia Cát Khổng Minh chỉ dùng mấy khố đá lập Bát Quái Trận là có thể vây khốn mười vạn đại quân, mười vạn đại quân có nghĩ là gì? Phùng Đán Toàn có tự đại đến đâu cũng thừa hiểu mình không có cách gì đối đầu với mười vạn đại quân, đừng nói là mười vạn, cho dù gặp phải đại đội chỉ trăm người y cũng chỉ có cách chạy cho xa để giữ mạng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch