Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 958: Dục Huyết Thao Thiên (2)

Chương 958: Dục Huyết Thao Thiên (2)


Phùng Đán Toàn tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Mệnh Vận đã bắt đầu rút khỏi Đông Hải, 13 tối hôm nay sẽ rời đi sau cùng. Cái tên có dị năng biết chui xuống đất kia nếu không có Mười Ba đích thân truy đuổi hắn chắc chắn sẽ chạy ra, khi ấy thì người sẽ phải chắp tay dâng căn cứ cho người khác rồi.”

Mười Một liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Chuyện này ta tự giải quyết được.”

Phùng Đán Toàn đột nhiên đứng thẳng người hỏi: “Ngươi làm sao mà giải quyết được? Mang theo người của ngươi nghênh ngang chạy đến Đông Hải chắc?”

Mười Một nheo mắt lại, không nói gì. Phùng Đán Toàn đích xác là đã nắm được nhược điểm của hắn, bây giờ Hẩu Tử rất cần những thiết bị để hồi phục, mà chỉ có siêu cấp căn cứ ở Đông Hải mới có, lại biết Yêu Linh chạy thoát ở ngay gần căn cứ, Mười Một hoài nghi có phải là Phùng Đán Toàn cố ý để cho Yêu Linh chạy được không. Có lẽ Phùng Đán Toàn lúc đó cũng không thể nghĩ sâu xa như vậy, nhưng nếu là Lục Đạo ở bên cạnh bày mưu tính kế thì lại khác, cái tên chuyên dùng âm mưu, trên người tập trung đầy trí tuệ và sự tà ác ấy, ngay đến cả Mười Một cũng cảm thấy cố kỵ.

Thở dài một hơi, Phùng Đán Toàn nói: “Bây giờ cả kinh thành đều bị Long Hồn khống chế, ta chỉ cần lộ diện một chút lập tức sẽ bị phát hiện ngay. Mệnh Vận cũng lâm vào tình huống giống như ta, họ không thể lộ diện. Ta chỉ có thể dựa vào ngươi. Ta không cần ngươi ra tay giúp ta, chỉ cần ngươi âm thầm đưa đến phụ cận Dương gia là được, còn lại sẽ do ta tự mình xử lý.”

Dừng một chút, Phùng Đán Toàn liếm môi, nói: “Nếu như… ta thất bại, ta khẩn cầu ngươi giúp ta đưa vài người đến bến tàu Hải Diêm, đến lúc đó sẽ có người ra mặt đưa bọn họ đi.”

Mười Một không do dự trả lời: “Ta cự tuyệt.”

Phùng Đán Toàn gật đầu nói: “Quả thật, nếu bắt ngươi ra tay là làm khó cho ngươi rồi. Nhưng ta chỉ hi vọng ngươi có thể đưa ta đến Dương gia, chỉ cần tới nơi thì nhiệm vụ của ngươi sẽ kết thúc. Sau khi ta xuống xe thì người trực tiếp rời đi, sự tình sau này Long Hồn cũng sẽ không tính lên đầu ngươi đâu.”

Mười Một nhìn ông ta, hỏi: “Đã như vậy, tại sao ngươi lại còn muốn giết Vấn Thiên? Đừng lấy cớ là hắn biết bí mật cái căn cứ kia ra nữa.”

Phùng Đán Toàn cười khổ nói: “Vấn Thiên không thể không giết, hơn nữa nhất định phải do ta tự mình ra tay giết. Đây là kế hoạch của 13. Ngươi đừng hỏi ta nữa, có hỏi ta cũng không thể nói đâu.”

Nói xong, Phùng Đán Toàn nhìn Mười Một hỏi: “Thế nào? Ngươi có nguyện ý giúp ta hay không? Nếu ngươi nói không chịu giúp ta, ta chỉ có thể lập tức rời khỏi kinh thành.”

Mười Một đưa tay ra lấy chìa khóa từ chỗ Phùng Đán Toàn, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ đưa ngươi đi. Ngươi và những người đó sinh tử đều không có quan hệ gì với ta, đừng hi vọng ta sẽ ra tay.”

“Đương nhiên.” Phùng Đán Toàn trên mặt lộ ra một nụ cười. Chỉ là Mười Một cảm thấy trong nụ cười của ông ta dường như đang che giấu một cái gì đó, rất giống… rất giống kiểu cười của Lục Đạo.

Quan sát cẩn thận một lát, Mười Một không tài nào tìm thấy trên mặt Phùng Đán Toàn một sơ hở nào cả, bèn vượt qua ông ta mà đi xuống phía chân núi.

Phía sau núi, người qua lại bắt đầu nhiều lên. Nơi nay mặc dù không có địa phương gì để giải trí, nhưng lại là nơi các đôi tình nhân vùng phụ cận tìm đến hẹn hò khi đêm xuống. Dọc đường xuống tới nơi hai người đã nghe thấy vài ba chỗ đang rúc rích nổi lên những tiếng tán tỉnh ve vãn.

Lúc này Phùng Đán Toàn vốn đang đi thẳng lưng lại đột nhiên khom người xuống, đồng thời giữ khoảng cách mấy bước với Mười Một. Trên đoạn đường ngắn ngủi, Phùng Đán Toàn đi rất cẩn thận, mỗi khi phát hiện có người ở vùng phụ cận đều lộ ra vẻ mặt hết sức chú ý cẩn thận quan sát. Ở phía trước Mười Một mặc dù không nhìn thấy, nhưng tai lại nghe được tiếng bước chân và tiếng hít thở của Phùng Đán Toàn, mặc dù hình như bước chân có vẻ hơi tập tễnh nhưng thực ra da thịt toàn thân ông ta đều ở trạng thái khẩn trương, tựa như tiến vào trạng thái của báo săn, có thể phát ra công kích trí mạng theo bất kỳ hướng nào.

Ở quãng cuối cùng của đời người, ông ta bước đi thực sự là vô cùng cẩn thận…

Hai người một trước một sau đi tới chỗ một chiếc xe màu vàng dừng trong một con hẻm dưới chân núi, Phùng Đán Toàn bỗng nhiên ho khẽ một tiếng. Mười Một biết Phùng Đán Toàn làm ám chỉ cho hắn chính là chiếc xe này, bèn dừng lại ở bên cạnh xe, đầu tiên là quan sát tỉ mỉ một vòng xung quanh, bộ dạng thật cực kì giống hình dạng một tên ăn trộm xe trước tiên phải quan sát một lượt hoàn cảnh xung quanh vậy. Sau khi xác nhận xung quanh không hề có người, Mười Một rất nhanh mở cốp sau xe ra. Từ phía sau Phùng Đán Toàn đột nhiên linh hoạt như một con khỉ phóng về phía trước, chỉ thoáng chốc đã biến mất vào trong cốp xe không một tiếng động.

Mười Một liền vào xe, khởi động rồi sau đó đi về phía nội thành.

“Sở Nguyên.” Sau khi xe chạy được khoảng 2 phút thì thanh âm Cuồng Triều bỗng vang lên trong tai Mười Một: “Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Nếu ông ta muốn ngươi hỗ trợ chỉ bằng cách đưa ông ta đến phụ cận Dương gia, như vậy thì quá đơn giản, chỉ cần đưa ra một chút tiền là ai cũng đều có thể đưa ông ta đi được phải không? Tại sao lại nhất quyết là phải tìm tới ngươi?

Mười Một mở điện đài, điều chỉnh âm lượng nhẹ giọng nói: “Ông ta không tin bất cứ kẻ nào.”

Cuồng Triều trầm ngâm một chút: “Ông ta sợ lại kẻ đó trực tiếp mang mình đến cục cảnh sát ư? Nhưng tại sao ông ta lại lựa chọn ngươi nhỉ?”

“Hắn không có lựa chọn khác.”

Cuồng Triều thở dài một hơi nói: “Ta giúp ngươi giám thị khu vực đường đi ở phụ cận Dương gia, tới đó người lập tức rời đi, đừng có để bị dính vào.”

“Uhm.” Dừng một chút, Mười Một nói: “Hãy thăm dò toàn bộ tư liệu của Long Hồn đi!”

“Biết rồi”

. ....

..







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch