Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 962: Dục Huyết Thao Thiên (3) (2)

Chương 962: Dục Huyết Thao Thiên (3) (2)


Hít một hơi thật sâu, tộc trưởng sắc mặt giận dự trầm giọng nói: “Đán Đao, đừng nghĩ Dương gia chúng ta không có người!”

Phùng Đán Toàn khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung, lộ ra một tia cười lạnh.

Tộc trưởng vừa há miệng định nói tiếp, tên trưởng lão kia đã bước ra cướp lời: “Muốn dẫn người, nằm mơ!”

“Hừ!” Phùng Đán Toàn nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cất bước đi về phía tộc trưởng.

Dương gia đệ tử ầm ĩ một chút rồi đem tộc trưởng cùng các trưởng lão vây vào bên trong, còn có mấy người kêu lớn một tiếng, huơ vũ khí lao về phía Phùng Đán Toàn.

Phùng Đán Toàn sắc mặt không đổi vung tay lên, mọi người còn chưa kịp nhìn thấy tay lão, năm người đứng ở năm góc độ khác nhau đang tiến lại gần lập tức đồng thời trên cổ xuất hiện năm tia máu. Phùng Đán Toàn dường như chưa từng nhìn thấy năm người này, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lão vừa bước, liên tục “keng” “keng” vài tiếng, năm tên Dương gia đệ tử tay nắm đoản đao lần lượt ngã xuống trong tư thế tấn công, rất nhanh từ phía dưới bọn họ xuất hiện một vũng máu.

Tộc trưởng và các trưởng lão đồng tử co rút lại, đến cả nhãn lực bọn họ cũng vô pháp nhìn thấy Phùng Đán Toàn ra tay, bọn họ đơn giản chỉ thấy Phùng Đán Toàn vung tay lên là năm người đứng ở năm vị trí khác nhau trước sau trái phải đồng loạt ngã lăn ra chết. Tuy nhiên bọn họ biết, trong chớp mắt thực ra Phùng Đán Toàn đã liên tục chém ra năm đao, nhưng không ngờ đến cả cái bóng cũng không nhìn rõ, đây là tốc độ khủng bố đến như thế nào đây?

Tộc trưởng và hai gã trưởng lão tuổi lớn hơn đưa mắt nhìn nha, đều phát hiện trong mắt đối phương cùng có sự kinh hãi khó hiểu và một chút khó coi.

Phùng Đán Toàn vẫn tiếp tục đi về phía tộc trưởng, lão đi đích xác rất chậm, cứ như là đi tản bộ vây. Tay trái lão vẫn chắp sau lưng, tay phải thì uể oải buông xuống tự nhiên, duy có thanh đao trong tay là không thấy.

Theo từng bước Phùng Đán Toàn đi, đám người phía trước lão không tự chủ được mà lùi lại một bước, đám người phía sau lão cũng chỉ dám bước từng bước nhỏ, không ai dám tiếp cận phạm vi ba thước xung quanh lão. Ai nấy thần kinh căng như dây đàn, mắt không dám chớp, mặt đỏ tới tận mang tai mà trừng mắt nhìn Phùng Đán Toàn. Trong đám người này đại bộ phận là vội vàng chạy tới, trong tay có vũ khí chỉ có một số ít 20, 30 người có thiết côn, đoản đao...

Người trong tay có vũ khí thì tự nhiên phải ngăn ở phía trước, người không có thì vây tại phía sau, đem cả cái sân quây chặt đến cả giọt nước cũng không lọt vào được

Giờ phút này hình thành một cục diện rất quái dị: Hai ba trăm người vây quanh một người, mà chung quanh người này trong vòng ba mét lại là một dải đất trống, cả trăm người mà không có một người nào dám tiến lên, theo từng bước của Phùng Đán Toàn mà lui về phía sau.

Đột nhiên, từ ngoài vòng vây truyền đến một tiếng “uỳnh”, tiếp theo là thanh âm của hàng loạt đồ kim loại rơi xuống đất, hiển nhiên là đã có kẻ mang vũ khí đến rồi. Vòng vây người lập tức như ong vỡ tổ chạy đi lấy vũ khí, người lấy được rồi lại chạy vào trong, kẻ không có lại liều mạng lọt ra ngoài.

Đối với sự hỗn loạn này, Phùng Đán Toàn cũng không để ở trong lòng, lão vẫn bước về phía tên tộc trưởng trong vòng người bảo vệ đang không ngừng lui về phía sau kia.

Rất nhanh, trong sân càng ngày càng nhiều người có vũ khí, có vũ khí trong tay, rõ ràng tất cả trở nên can đảm hơn rất nhiều, tâm lý sợ hãi trên mặt cũng bớt đi không ít.

“Giết hắn!” Không biết là ai hô to một câu, một câu này như châm ngòi nổ tạo thành một cái phản ứng dây chuyền, mấy người đệ tử Dương gia thần kinh vốn đang căng thẳng trở nên xôn nao, một đám thậm chí đã giơ cao vũ khí mà xông đến. Cho dù có kẻ muốn đứng đằng sau để chiếm tiện nghi cũng bị đám người đứng sau nữa xô đến như thủy triều, tất cả đều hướng về phía Phùng Đán Toàn xông tới.

Phùng Đán Toàn trên mặt không có đến nửa điểm sợ hãi, chỉ cười lạnh một tiếng, đột nhiên bàn tay hướng về phía trước, ngay khi bàn tay lão tới gần người cách đó gần nhất, một thanh trường đao toát thân toát ra ngân quang liền xuất hiện.

Thanh Xuyên Lưu không một tiếng động xoẹt qua đầu người đầu tiên, rồi bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, nhanh chóng lướt qua đầu của kẻ thứ hai và thứ ba. Ba người này giữa trán cơ hồ cùng lúc xuất hiện một sợi máo, cùng lúc sợi máu xuất hiện, giữa làn da lại mở ra một cái lỗ hổng. Nếu có người nào để ý kỹ, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong đã bị khui ra, xuyên qua khe hở còn thấy một mớ hỗn độn trắng trắng đỏ đỏ ở trong đó. Danh khí bài danh trong Thần Binh Phổ lúc này mới thể hiện uy lực của nó, chỉ là một đao rất nhẹ nhàng lướt qua cũng dễ dàng moi cả xương cốt người ta ra.

Phùng Đán Toàn sau khi ra một đao nhanh chóng lui về, tựa như có mắt sau gáy, lão dùng một góc độ kỳ dị nắm lấy Xuyên Lưu nhanh chóng hướng về sau chém đứt yết hầu của người thứ 4 và thứ 5. Tiếp theo, một chân lão chấm đất, một chân khẽ nâng, cả người bay lên xoay tròn tại chỗ một vòng. Đám người đang vây quanh lão “bịch” “bịch” mấy tiếng, không ngừng ngã xuống đất, những người này ngay cả thời gian để ngăn một đao cũng không có.

Phùng Đán Toàn thu hồi đao thế rồi tiếp tục đi về phía trước, bước đi của lão vẫn trầm ổn như trước, khí thế thong dong, bộ dáng nhàn nhã. Lão giết người cứ như đi dạo phố vậy.

“Giết!” Lại một tên không muốn sống hét lên, một cây trường thương đâm đến, theo trường thương nọ có đủ loại vũ khí từ bốn phương tám hướng nhắm Phùng Đán Toàn bổ xuống. Phần eo Phùng Đán Toàn linh động như rắn, đủ loại vũ khí hướng tới lão mà lại chỉ có thể lướt qua chéo áo. Phùng Đán Toàn thắt lưng hạ xuống, chân bước về phía trước, giống như cá trạch thoát khỏi đám vũ khí từ bốn phương tám hướng đánh tới. Thoát được đợt công kích này, cước bộ lão cũng không có dừng lại, một vùng ngân quang xuất hiện trên tay lão. Nếu có người chụp được cảnh này hoặc quay chậm lại, sẽ giật mình nhìn thấy tay Phùng Đán Toàn tựa như tay Phật Bà Quan Âm, mỗi tay một đao, sạch sẽ nhanh nhẹn đánh về phía chỗ yếu hại trên người đối phương, nhìn như một đao, nhưng thực ra trong nháy mắt lão đã chém ra hơn mười đao, công phu qua đi, cả đám người này liền ngã lăn ra đất.

Phùng Đán Toàn còn chưa kịp đổi hơi, đã có vô số vũ khí từ bốn phương tám hướng đánh ập lại.

Cả khu nhà Dương gia nổ tung như kiến vỡ tổ, vô số người như nước chảy gió cuốn xông tới, tiếng hò hét chém giết rung trời dậy đất, thanh âm chấn động không khí thậm chí đến cả cách đây 1 km cũng có thể nghe rõ. May mà Dương gia nằm một mình một chỗ, phụ cận không có khu dân cư nào, nếu không có người nào nhìn thấy một màn này chắc sẽ phải chấn động.

Giờ phút này, mọi người tại đây đã chém giết đến đỏ cả mắt, không còn hình dáng sợ đầu sợ đuôi như lúc đầu nữa, ngược lại đã biến thành anh hùng không sợ chết trên chốn sa trường, người trước ngã xuống người sau lại tiếp bước lao lên.

Trên mặt đất thi thể càng ngày càng nhiều, cả Phùng Đán Toàn cũng không đếm được là mình đã giết bao nhiêu người, chỉ biết xung quanh đều là đầu người, mỗi một lúc lại có vô số vũ khí từ bốn phương tám hướng đánh tới. Lúc này ngay cả Phùng Đán Toàn trong cảnh người trước ngã xuống người sau xông tới này cũng đã bắt đầu cảm thấy kiệt sức, chiếc áo xám trên người nhiễm đầy máu, tay trái không biết từ đâu xuất hiện một thanh đoản đao, song đao trong tay cứ thế tiến vào đám người mà giết.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch