Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 97:

Chương 97:





Tốc độ hồi phục của Mười Một quả thật kinh nhân, chỉ trong ba tuần lẽ ngắn ngủi hắn gần như đã hồi phục lại hoàn toàn rồi.

Trong ba tuần, Sở HảI Lan hết sức chiếu cố cho chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Mười Một. Mặt khác, tiến sĩ Tần cũng không ngừng thúc dục bà, muốn mau chúng làm kiểm tra toàn thân cho Mười Một.

Trong ba tuần này, Mười Một sống rất thoải mái, không có chiến đấu, không có nhiệm vụ, chuyện duy nhất không vui chính là hắn chỉ có ở trong phòng, không được đi đâu.

Sở Hải Lan là người duy nhất mà hắn tiếp xúc trong ba tuần này, suy thỉnh thoảng tiến sĩ Tần cũng đến, bất quá Mười Một không nói chuyện với lão, mà lần nào tiến sĩ Tần cũng vội vội vàng vàng đến vì chuyện kiểm tra toàn thân Mười Một, sau đó lại rời đi ngay.

Sở Hải Lan là người duy nhất Mười Một có thể làm bạn với Mười Một ở đây, cũng là người duy nhất mà Mười Một có hảo cảm.

Mười Một đang ở trong phòng vận động cho hồi phục cơ bắp, tuy cánh tay phải của hắn không thể vận động mạnh nhưng cũng làm được một vài động tác đơn giản rồi.

Cánh cửa bịmowr ra, Mười Một chẳng cần quay đầu lại cũng biết là Sở Hải Lan đến. Gian phòng này, cũng chỉ có Sở Hải Lan và tiến sĩ Tần mới có thể tiến vào.

Sở Hải Lan vừa vào phòng, thấu Mười Một đang vận động thì lặng lẽ đứng một bên ngắm nhìn, không làm phiền hắn.

Mười Một lại làm thêm vài động tác chống đẩy nữa rồi đứng dậy nói: “Lan tỷ.” Đây là yêu cầu của Sở Hải Lan, bà không thích Mười Một gọi mình là Sở tiến sĩ mà thích được gọi là Lan tỷ. Trên thực tế, Mười Một cũng rất thích cách xưng hô này, mỗi lần gọi Lan tỷ là trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác thân thiết.

Sở Hải Lan khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại có vẻ rất khiên cưỡng.

Mười Một nhìn bà một hồi rồi hỏi: “Có phải là kì hạn đã đến?”

Sở Hải Lan không nói gì, hơi cúi đầu xuống, cắn chặt vào môi, tựa hồ như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Mười Một không làm phiền bà ta.

Một lát sau, Sở Hải Lan lấy khẩu súng nhựa dẻo từ trong túi áo ra, đây chính là khẩu súng lục mà Mười Một lấy từ chỗ tiến sĩ điên trước đây.

Mười Một sững sờ nói: “Làm gì vậy?”

Sở Hải Lan giơ ngón trỏ lên khẽ đặt lên môi mình, ra hiệu không được nói. Sau đó nhét khẩu súng nhựa dẻo đó vào trong tay Mười Một.

Mười Một đã hiếu ý của Sở Hải Lan, bà muốn để hắn chạy đi. Xem ra kì hạn cuối cùng chính là ngày hôm nay.

Mười Một sau khi giắt khẩu súng nhựa dẻo đó vào hông liền xoay người nằm trở lại giường.

Sở Hải Lan trên mặt lộ ra một tia tán thưởng, đồng thời đem một cây kim nhỏ đặt vào tay Mười Một, sau đó xoay người đi ra.

Không bao lâu sau, Sở Hải Lan dẫn theo bốn thành viên của vệ đội tiến vào, hai trong bốn chĩa súng về phía Mười Một. Hai người còn lại khóa hai tay của Mười Một vào thành giường, sau đó bốn người đẩy cả chiếc giường có bốn bánh xe phía dưới mà Mười Một đang nằm ra ngoài.

Bên ngoài cũng đang có mấy thành viên của vệ đội đang đứng, bọn họ chỉ liếc nhìn qua Mười Một một cái rồi không xem lại nữa. Sở Hải Lan và bốn thành viên của vệ đội đẩy chiếc giường đi, trên đường đi ra chẳng có ai ngăn cản cả.

Sáu người cùng một chiếc giường tiến vào trong tháng máy, Sở Hải Lan quét cái thẻ của mình một cái, sau đó ấn “-3F”, chiếc thang máu chậm rãi đi xuống.

Lúc này, Mười Một đột nhiên chuyển động. Hắn từ trên giường nhảy xuống, dùng tốc độnhanh nhất mà nổ súng về phía hai thành viên vệ đội, hai ngườI còn chưa kịp phản ứng gì thì đã táng mạng đương trường rồi. Tiếng súng từ khẩu súng nhựa dẻo đó tịnh không lớn, nhưng khi ở trong chiếc thang máy bị đóng kín này thì lại vô cùng chói tai.

Lúc này hai người trước mặt mới có phản ứng, phân biệt nhảy về phía sau, nhưng không gian trong thang máy rất nhỏ hẹp, bọn họ chẳng thể chạy được bao xa.

Mười Một chỉ mới mở được còng tay phải ra, tay trái vẫn bị khóa bào chiếc giường. Tay trái hắn bám vào thành giường, cả thân hình lật qua, hai chân kẹp lấy cổ một trong hai tên, tay trái mau chóng đưa khẩu súng hướng về phía người còn lại.

Trong thang máy cắn bản chẳng có chỗ nào để né tránh, thành viên vệ đội kia có thể miễng cưỡng mà né về một bên, tránh để bị thương chỗ yếu hại, nhưng viên đạn vẫn xuyên qua ngực phải hắn. Đồng thời, hai chân Mười Một dụng lực vặn một cái, “rắc” một tiếng vang lên, cổ của thành viên vệ đội bị hắn kẹp vào đã gãy rời, kẻ đó lập tức ngã gục xuống đất và tuyệt khí. Nhục thể của Mười Một đã trải qua sự cường hóa của tiến sĩ điên, vượt xa so với trước đây, huống chi cổ lại là bộ phận mềm yếu nhất trên cơ thể con người.

Sau khi Mười Một giết chết ba người, thành viên vệ đội cuối cùng đã bị đạn xuyên qua ngực kia lúc này mới giương súng lên, từ đó có thể thấy động tác của Mười Một nhanh đến mức nào.

Nhưng Mười Một lại càng nhanh hơn, vừa vặn gãy cổ gã kia xong, cả thân hình hắn lập tức xoay một vòng trên không trung, đồng thời cho một viên đạn vào giữa trán kẻ cuối cùng đó.

Sau khi rơi trở lại chiếc giường, Mười Một mau chóng mở chiếc còng tay ra, đối với loại người đã được trải qua huấn luyện đặc công về phá mở khóa như Mười Một mà nói, chuyện mở còng tay như thế này quả thực vô cùng đơn giản.

Sau khi Mười Một mởi chiếc còng tay ra mới phát hiện Sở Hải Lan đang đứng đó, sắc mặt bà trắng bệch, không ngừng thở dốc.

“Lan tỷ, tỷ không sao chứ?”

Sở Hải Lan chợt tỉnh lại, bà liếc mắt nhìn Mười Một và lắc đầu nói: “Ta không sao.” Tiếp đó lấy cái thẻ công tác ra, quét vào chỗ quét thẻ trong thang máy một cái, hủy bỏ mã “-3F” đi và ấn “1F”.

Mười Một nhanh chóng nhặt mấy khẩu tiên liên lên, kiểm tra đạn bên trong một chút, Sau đó lục lọi bat hi thể kia tìm những vũ khí có thể dùng được, miệng thì hỏi: “Tại sao lại giúp tôi?”

Sở Hải Lan nhìn Mười Một với thần sắc phức tạp, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn lạI mất đi một đứa con nữa.”

Động tác của Mười Một chợt dừng lại, nhưng chỉ sau một láy hắn lại tiếp tục lục soát, nhưng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

“Đinh!” Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Mười Một đột nhiên nhảy lên, xoay người lại, họng súng hướng về bên ngoài thang máy.

Lúc này Sở Hải Lan mới phát hiện ra, thì ra bên ngoài thang máy đang có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi, phải có đến máy chục thành viên của vệ đội, hơn nữa họng súng trong tay mỗi người đều hướng vào trong thang máy.

Tiến sĩ Tần đứng phía sau vệ đội, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Hải Lan mà lạnh giọng nói: “Ta sớm đã biết cô nhất định sẽ làm như vậy mà.”

Sở Hải Lan cắn chặt răng, ngăn cản trước mặt Mười Một và nói: “Tiến sĩ Tần, hãy tha cho nó đi, nó chỉ mới là một đứa trẻ.”

“Hải Lan, cô thật làm ta thất vọng quá.”

Sở Hải Lan liều mạng lắc lắc đầu, lệ tuôn đầy mặt nói: “Tiến sĩ, dù sao tôi cũng đã giúp ông nhiều năm như vậy, cầu xin ông hãy tha cho Mười Một đi. Tôi mất đi trượng phu và nhi tử, tôi một không lại một lần nữa phải mất đi đứa con này.”

“Nhưng hắn không phải là con cô…”

“Phải!” Sở Hải Lan kêu lên: “Mười Một là con tôi, tôi đã nuôi nó bảy năm trời, trong lòng tôi sớm đã coi nó là con mình rồi!”

Mười Một thấy Sở Hải Lan đang đứng chắn trước mặt mình, trong mắt lóe lên những thần sắc phức tạp.

Tiến sĩ Tần thở dài nói: “Cô đã lựa chọn con đường như vậy, đã thế thì cô hãy đi cùng hắn đi.”

“Không…” Sở Hải Lan vẫn còn muốn thử xem, tuy bà biết là chẳng thể thành công. Lúc này, một quả lựu đạn được ném ra từ sau lưng Sở Hải Lan, đồng thời Mười Một bước lên, kéo bà nằm sang bên cạnh.

Một loạt những tiếng súng nổ dày đặc vang lên, trong đó có những tiếng quát tháo đầy phẫn nộ của tiến sĩ Tần.

“Oành!” Quả lựu đạn cuối cùng đã nổ tung, Mười Một chẳng kịp nhìn mà nhảy lên luôn, khẩu tiểu liên trong tay không ngừng xả đạn ra bên ngoài. Cho đến khi hết sạch băng đạn hắn ném luôn khẩu súng đi, lại nhặt một khẩu tiểu liên khác từ thi thể bên cạnh lên, một tay kéo theo Sở Hải Lan mà nói: “Mau chạy!”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch