Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 977: Tránh Khỏi Theo Dõi (2)

Chương 977: Tránh Khỏi Theo Dõi (2)
” Dương Tử Nghiệp thở dài nói: “Bọn họ vẫn không chịu buông tha chúng ta a.”

Tên nước ngoài vẻ mặt bình tĩnh cười nói: “Dương tiên sinh yên tâm đi, Vận Mệnh chúng ta đã nhận, đừng nói một cái Dương gia, cho dù là ba đại gia tộc chúng ta cũng có thể đem các ngươi an toàn đi Ưng Quốc.”

Có lẽ là lời nói của tên nước ngoài làm Dương Tử Nghiệp an tâm, hắn hỏi: “Các ngươi là lính đánh thuê sao?”

“Ừm” Tên nước ngoài đáp, trên nét mặt hơi có chút khí thế kiêu ngạo: “Vận mệnh chúng ta đứng trong hàng những tổ chức lính đánh thuê quốc tế, mặc dù đã rất nhiều năm không chính thức bước vào giới lính đánh thuê nữa, tuy nhiên ai dám đụng đến khách hàng của chúng ta, chúng ta có thể làm cho bọn họ biết cái gì gọi là hối hận.”

Sau khi nói xong lời này, tên nước ngoài lại hướng ánh mắt về phía Mười Một, ha ha cười nói: “Ta đã nghe nói ngươi, không nghĩ tới nhân vật trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như vậy, ta vẫn cho là ngươi ít nhất cũng bốn năm sáu chục tuổi rồi!”

Dương Tử Nghiệp kinh hãi, sững sờ nói: “Các ngươi không phải cùng hội sao?”

“Cùng?” Tên nước ngoài giật mình, lập tức hiểu ý của Dương Tử Nghiệp, cười ha ha nói: “Đương nhiên không phải, vị bằng hữu này là trượng nghĩa ra tay mà thôi.”

Dương Tử Nghiệp “À” một tiếng, không nén nổi hổ thẹn một chút.Hắn vẫn cho rằng Mười Một cũng là tay chân của Phùng Đán Toàn, trước kia nghe Mười Một không có nghĩa vụ cùng bọn họ ra nước ngoài, hắn còn từng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử mà suy đoán người này không đủ trượng nghĩa.

Giờ phút này nghe tên nước ngoài giải thích như vậy mới biết được hóa ra ban đầu là mình hiểu lầm người ta, vội vàng khách sáo hướng Mười Một nói: “Cám ơn ngươi!”

Mười Một lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, không có phản ứng gì nhiều hơn. Trầm mặc một hồi, Mười Một hướng tên nước ngoài hỏi “Bây giờ đi đâu đây?”

“Bạch Đà sơn” Tên nước ngoài nói. “Chúng ta ở Bạch Đà sơn đã thuê dài hạn một dãy biệt thự, trước cứ vào trong đó ở vài ngày, sau ba ngày sẽ đi thuyền đến Tiểu Trùng Quốc. Chỉ cần lên máy bay ở Tiểu Trùng Quốc, chúng ta đã an toàn rồi.” Dừng một chút, tên nước ngoài lại cười nói: “Tuy nhiên trên đường có thể không yên ổn, chúng ta còn phải dừng lại đổi xe vài lần.”

“Chỉ có một mình ngươi hộ tống?” Mười Một hỏi.

“Còn có một người.” Tên nước ngoài nói. “Tuy nhiên hắn tạm thời sẽ không lộ diện gặp mặt chúng ta, bây giờ hắn đang âm thầm hộ tống chúng ta đấy. Đợi đến Bạch Đà sơn hắn sẽ ra mặt.”

Nghe tên nước ngoài nói bọn họ còn có người hộ tống, Mười Một không tránh khỏi đem tầm mắt dời về phía ngoài cửa sổ. Trên một đường này ngoài vài cái người theo dõi, hắn không có phát hiện còn có người đang âm thầm đi theo. Đối tượng bản lĩnh theo dõi lợi hại đến ngay cả Mười Một cũng phát hiện không được. Hay là căn bản hắn không có đi theo?

Tuy nhiên nghĩ đến đối phương là Vận Mệnh, Mười Một cũng bình thường trở lại. Nếu như thật sự không có một chút bản lĩnh hơn người thì Vận Mệnh cũng sẽ không thể sau hơn hai mươi năm giấu tung tích mà vẫn “thịnh danh bất suy”.

thịnh danh bất suy: tiếng tốt không suy giảm.

“An toàn chứ?” Mười Một hỏi.

Tên nước ngoài hiểu ý tứ của hắn, cười nói: “Thủ lĩnh nói ở trong biên giới Long Quốc rất an toàn, chỉ cần ngươi ra mặt, Dương gia cũng không dám dễ dàng động thủ. Tuy nhiên ra khỏi Long quốc phải cẩn thận, người của Dương gia không dám động không có nghĩa là Trương gia không dám. Trương gia căn cơ không có ở đây, không cần băn khoăn Long Hồn. Chúng ta lần này động đến mặt mũi bọn họ, khó bảo toàn bọn họ sẽ không động thủ cướp người. Cho nên chúng ta ở Tiểu Trùng Quốc và Ưng Quốc đều bố trí người bảo vệ, đến lúc đó cho dù Trương gia đến cướp, chúng ta cũng có tự tin đem bọn họ đánh lui.”

Nghe tên nước ngoài nhắc đến Trương gia, Dương Tử Nghiệp mới nghĩ đến bản thân đã để sót Trương gia. Trương gia thế lực cũng không yếu hơn Dương gia, với lại Trương gia là lấy buôn lậu súng đạn để lập nghiệp, có tiếng lòng dạ độc ác. Nghĩ tới đây, Dương Tử Nghiệp lại một trận lo lắng nói: “Cho dù chúng ta đến Ưng Quốc rồi, Trương gia có thể hay không chịu từ bỏ ý đồ?”

Tên nước ngoài cười nói: “Điểm này các ngươi có thể yên tâm, Vận Mệnh chúng ta cũng có một chi nhánh ở Ưng Quốc, thủ lĩnh đã sớm mệnh lệnh cho bọn tiểu nhị ở bên kia chăm sóc các ngươi. Chỉ cần đến Ưng Quốc rồi, cho dù Trương gia lộ liễu chạy tới cướp người chúng ta đều không cần sợ. Nếu như các ngươi vẫn không yên lòng, chúng ta có thể giúp các ngươi liên hệ vài tổ chức nổi danh, mời vài bảo tiêu hạng nhất đến đó bảo vệ an toàn cho các ngươi. Đương nhiên chi phí mời bảo tiêu tương đối cao, tuy nhiên thủ lĩnh nói nếu các ngươi tài chính không đủ, chúng ta có thể cho các ngươi mượn một ít.”

Nói đến việc mời bảo tiêu, ánh mắt tên nước ngoài không nén vẻ nổi tiếc liếc về phía Mười Một đang ngồi yên lặng. Đối với sự tích của Mười Một, bên trong Vận Mệnh không ít người rõ ràng, nếu như hắn chịu đi ra làm bảo tiêu, tin tưởng đó sẽ là nhóm bảo tiêu đỉnh cao nhất thế giới. Nếu như hắn chịu đại diện bảo vệ Dương gia ba người, tin tưởng bất kể bao nhiêu người Trương gia đến đều phải chịu thiệt thòi lớn.

Mười Một nhận ra được tên nước ngoài đang nhìn mình, tuy nhiên hắn không biết ý nghĩ trong lòng tên nước ngoài, cũng không hứng thú biết, ánh mắt bình tĩnh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Bạch Đà sơn cách nội thành Đông Hải không xa, tuy nhiên tên nước ngoài sợ có người theo dõi, cho nên lái xe lòng vòng ở nội thành, trên đường đổi qua đổi lại hai chiếc xe. Cũng không biết bọn họ chuẩn bị tốt nhiều xe như vậy từ khi nào, mỗi chỗ cố định đều đỗ một chiếc, lòng vòng một đoạn dài, sau đó lại chạy tới một chỗ dừng xe mới. Những chiếc xe này mỗi chiếc màu sắc đều bất đồng, duy chỉ có điểm giống nhau là đều không đáng chú ý, là dạng xe chỗ nào cũng thấy.

Ngồi trên chiếc xe thứ tư, sau khi lại tiếp tục lòng vòng quanh thành phố mấy vòng lớn, tên nước ngoài có thể là thu được thu được tín hiệu an toàn của đồng bạn, lúc này mới trực tiếp lái xe hướng Bạch Đà sơn mà đi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch