Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 17: Củi gạo dầu muối tương dấm trà (2)

Chương 18: Củi gạo dầu muối tương dấm trà (2)
Nhưng bởi trong lòng có cô, cho nên hắn không muốn đi, hắn nghĩ đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bất luận là lòng tốt thế nào, thì hành vi của mình cũng vẫn coi là có mục đích, có chút âm hiểm.

Ngày hôm sau Trương Thắng không đi đâu mà chỉ ở nhà, nhưng vẫn không có tin tức gì, trong khoảng thời gian đó chỉ có một cú điện thoại của Quách mập, Trương Thắng vội vàng chạy xuống căn tin dưới lầu nghe điện thoại, trong điện thoại Quách mập lại bày tỏ nỗi khổ chất chứa trong lòng với hắn, nói trước đây vợ hiền ở nhà hầu hạ y như ông chủ, giờ thì mũi cũng không phải là mũi mà mắt cũng không phải là mắt, y quyết định đi lên Hoa Sơn xuất gia v.v..

Trương Thắng hết kiên nhẫn liền nói y muốn xuất gia làm hòa thượng thì phải có bằng Đại Học. Quách mập liền kêu thảm một tiếng:

- Tín ngưỡng mà cũng phải có bằng cấp sao? Vậy thì chẳng bằng đi tự sát còn hơn? Tôi không muốn sống nữa!

Nói xong câu đó là lại tiếp tục màn kêu khóc thảm thiết, hình như là chị dâu Kim Đậu muốn y theo bán hàng, bớt ở nhà vô nghĩa, Trương Thắng còn chưa hiểu gì thì bên kia đã cúp điện thoại.

Cứ như vậy đợi tới buổi tối thì Trương Thắng đã thấp thỏm trong lòng: "Phải chăng Giám đốc Từ thật sự có liên quan tới việc Mạch trưởng phòng bị bắt? Nếu đúng như thế, vậy thì kế hoạch lớn gây dựng sự nghiệp của mình căn bản là không thể làm được rồi."

Trương Thắng lo lắng đợi một ngày đêm, chạng vạng hôm sau Giám đốc Từ rốt cuộc đã gọi điện thoại tới, muốn hắn lập tức phải đến khách sạn "Ảo Ảnh", nói là mời bạn bè ngành ngân hàng ăn cơm.

Trương Thắng nghe vậy lập tức đạp xe tới đó. Tới "Ảo Ảnh" rồi, lên phòng "Sa Mạc Vương Tử" lầu ba, thấy bên trong lộng lẫy, một chiếc bàn tròn dài lớn, khách khứa đã ngồi đủ.

Giám đốc Từ ngồi ở vị trí chủ trì, vừa thấy cách ăn mặc của Trương Thắng liền chau mày lại, nhưng lại giãn ra ngay, cười nói:

- A! Hà hà, vị này chính là Tiểu Trương mà tôi vừa nhắc tới đó, Tiểu Trương này là “doanh nhân nông dân” đấy, bình thường không để ý cách ăn mặc, giống như một nông dân, anh xem, tôi đã nói ngày hôm nay có khách quý rồi, bảo cậu ta mặc đàng hoàng chút, vậy mà cậu ta lại ăn mặc như này.

Một người đàn ông cao gầy ngồi bên cạnh Giám đốc Từ mỉm cười nói:

- Nông dân thì sao nào? Hiện tại giả nông dân cũng tốt, kiếm lời còn nhiều hơn chúng ta đấy.

Tất cả mọi người cùng bật cười, Trương Thắng bị Giám đốc Từ gọi tới ngồi bên cạnh, vừa đặt mông xuống ghế, Giám đốc Từ giới thiệu luôn:

- Vị này là Giám đốc Ngân hàng Hồng, vị này là Giám đốc ngân hàng Trần, vị này là Địch tổng bộ phận tín dụng, vị này là...

Trương Thắng liền đứng lên gật đầu chào từng người.

Giám đốc Hồng chính là người đàn ông cao gầy kia, lúc bắt tay ông ta nắm khá chặt, lại còn trêu chọc:

- Tiểu Trương là doanh nhân nông dân, trẻ tuổi như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Nghe nói bữa tiệc hôm nay là cậu đãi, vô cùng cảm tạ nha.

Tim Trương Thắng đập lộp bộp: "Mình mời khách ư? Hỏng rồi, Giám đốc Từ không nói trước, mình chẳng mang bao nhiêu tiền, một bàn tiệc này lại phô trương như thế..."

Trương Thắng vụng nói, Giám đốc Từ nói năng dí dỏm, rất nhanh đã mở bầu không khí vui vẻ với bạn bè giới ngân hàng. Giữa bữa tiệc Giám đốc Từ đứng lên đi vệ sinh, Trương Thắng vội vàng đi theo, vào WC rồi, liền nói khẽ với ông ta:

- Giám đốc Từ, tôi không mang theo nhiều tiền...

Giám đốc Từ mỉm cười, nói:

- Không sao, tôi là trưởng bối, sao có thể để cậu trả tiền được?

Ông ta lấy từ trong túi quần ra một thẻ vàng, đưa cho Trương Thắng, nói:

- Cơm nước xong, cậu dùng thẻ ViP này để thanh toán, nhớ lấy hóa đơn cho tôi đấy. Bảo cậu đứng ra trả tiền, cũng là muốn tạo ấn tượng của bọn họ đối với cậu, kết giao được những người này chỉ có lợi chứ không hại.

Ông đi ra phòng ngoài, vừa rửa tay vừa nói:

- Nhưng lần tới cậu phải chú ý không được ăn mặc cẩu thả như thế, nếu như không có thì cũng phải đi mua. Con người cần chú trọng cách ăn mặc, Phật chú trọng kim trang, khi cậu ra ngoài ngay cả một bộ y phục đàng hoàng cũng không có, vậy thì sao khiến người ta tin tưởng năng lực của cậu được?

Ông ta ngẫm nghĩ một chút, chợt lại hỏi:

- Đúng rồi, cậu đi cái gì tới?

Trương Thắng lúng túng nói:

- Tôi... đạp xe tới.

Giám đốc Từ cười khổ, vỗ vỗ vai hắn, khi ra WC thì nói với anh:

- Được rồi, cơm nước xong cậu đánh xe tôi về nhà, đợi họ đi rồi thì cậu hẵng quay lại lấy xe. Đúng rồi, bộ dạng ban nãy của cậu như khúc gỗ ý, cũng nên nói chuyện với ta và họ nữa chứ. Một khi có triển vọng, cần tài liệu gì thì tôi sẽ đối phó giúp cậu, cậu phụ trách tới ngân hàng ký hợp đồng cho vay là được.

Trương Thắng gật đầu liên hồi, đi tới phân nửa, chợt nhớ chuyện trưởng phòng Mạch bị bắt, vội cẩn trọng hỏi thăm:

- Giám đốc Từ, ngày đó tại nhà máy thấy trưởng phòng Mạch bị bắt, anh ta.... phạm tội gì vậy?

Thần sắc trên mặt Giám đốc Từ lóe lên tia lo lắng, rồi ngay lập tức thản nhiên cười nói:

- Ồ, chuyện này còn chưa làm rõ, khó nói lắm. Trong xưởng đi thăm hắn rồi, nhưng lại không cho gặp, hiện là giai đoạn không cho phép thăm hỏi, phòng ngừa thông đồng bịa đặt lời cung mà. Đời người, dù gì cũng có một cái hố, đi qua được thì thuận buồm xuôi gió, không qua được thì sẽ bị vấp ngã. Tiểu Mạch... haiz!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch