Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 2: Cuộc sống từ trước đến nay nhiều tôi luyện (2)

Chương 2: Cuộc sống từ trước đến nay nhiều tôi luyện (2)


Một nhà trọ với ba phòng ngủ, một phòng khách, tiền thuê nhà là hai ngàn, đầu bếp một ngàn hai, hai nhân viên phục vụ mỗi người năm trăm. Khai trương nửa năm rồi, mỗi tháng quyết toán lại thì miễn cưỡng cũng chỉ trả đủ cho hai người phục vụ.

Ở chỗ này mà mở tiệm ăn thì như thế nào mới kiếm được tiền. Nghĩ tới tình cảnh túng quẫn trước mắt, hai người đều là vẻ mặt u sầu.

Quách mập trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:

- Thắng Tử, kỳ thật thì tôi luôn hạch toán, quán ăn nhỏ này của chúng ta xác định là không thể kiếm được tiền. Nghe nói viện Y học cuối năm nay sẽ mở viện thứ hai, một đám sinh viên sẽ được điều qua bên đó. Khi đó thì lại càng không xong.

Trương Thắng thở dài:

- Anh Quách, hai ta có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Anh có dự định gì?

Quách mập vẻ mặt đau khổ, lắc đầu:

- Hai chúng ta là người không có đầu óc. Lúc trước nghe người ta nói thì liền nghe ngay. Khi dính trên tay rồi có muốn bỏ cũng không được. Tôi vừa nghĩ tới thì lòng như lửa đốt. Hai chúng ta dán quảng cáo ngoài cửa hàng nhưng lại bán không được. Người ta buôn bán đều có hầu tinh cả, đều phái người ngồi xổm trong nhà chúng ta tính xem số khách hàng bao nhiêu, xem ăn gì…Ặc, tôi mời bạn bè của tôi đóng giả làm khách hàng, người ta cũng đều nhìn ra, tôi chỉ là không còn cách nào.

Y vỗ đùi nói:

- Quán bán không được, mở ra thì chỉ có lỗ. Hai ta một ngày cũng chẳng có việc gì. Tổng cứ như thế thì chẳng phải là biện pháp. Nếu không thì ta ngừng kinh doanh đi. Đồ đạc nào bán được thì bán, chỉ cần lấy lại vốn.

Trương Thắng đã trải qua những tháng ngày suy sụp trong cuộc sống nên không còn khờ dại như trước. Việc quán ăn bế tắc kỳ thật y đã sớm nghĩ tới. Chỉ có điều chưa tới bước cuối cùng thì y luôn ôm hy vọng, ngóng trông có thể đem quán ăn phát triển ra ngoài, tận lực xoay chuyển tổn thất. Nhưng quảng cáo đã dán hai tháng, căn bản chẳng có người hỏi thăm, ngược lại ảnh hưởng tới kinh doanh. Thật sự là không còn cách nào.

Y ngồi tại chỗ cả nửa ngày, rồi giận dữ nói:

- Kỳ thật tôi cũng nghĩ qua rồi. Ôi, càng nghĩ càng nhụt chí. Nếu không…chiều này mời chủ nhà qua, làm vài món ăn ngon, thương lượng với ông ta một chút. Ta…không làm nữa…

Cuộc sống giống như là mê cung. Anh vĩnh viễn không biết phía sau sẽ phát sinh cái gì. Tựa như anh không biết anh cuối cùng có thể ra khỏi mê cung hay không, hoặc là không thể thoát ra. Vận mệnh cũng giống như vậy. Nếu đã thành số chết, vậy thì ngoại trừ ném nó đi, chấp nhận lại từ con số không thì sao lại không làm? Đối với hai người, hiện tại trước mắt là bọn họ đã thua một ván cờ.

- Vậy cũng được sao? Hai vị, không phải là tôi làm khó cho hai người. Chúng ta ký hợp đồng với nhau là hai năm, các người mới làm có nửa năm, cậu nói không làm là không làm nữa, thế thì tiệm ăn của tôi làm sao đây? Các người nếu muốn đi thì cứ chiếu theo hợp đồng, trả tiền thuê nhà. Tôi không nói hai lời, các người có thể ngừng kinh doanh.

Chủ cho thuê nhà là Diệp Tri Thu, năm nay ba mươi lăm tuổi. Không cao lắm, vóc dáng gầy, tóc thưa thớt, chỉ có mấy cọng dài ra lơ thơ phủ lên cái lớp da mà nhìn chẳng ra là da đầu. Y uống một ngụm rượu, ngoạm một miếng thức ăn, khá là hăng hái, cũng mặc kệ hai người kia nói đáng thương như thế nào.

Quách mập nóng nảy, tức giận nói:

- Anh Diệp, anh nói như vậy là không được. Anh em tôi nửa năm nay là thay anh làm công đấy? Chúng tôi còn có vợ con phải nuôi, còn nhà này vẫn là của anh, anh có gì tổn thất chứ? Làm người không thể tuyệt tình như vậy.

Diệp Tri Thu dằn chiếc đũa xuống, cười lạnh một tiếng, nói:

- Hai vị, tôi cũng không bức hai người. Chúng ta làm hợp đồng giấy trắng mực đen đàng hoàng. Các người nếu muốn ngừng kinh doanh thì tôi cũng không xen vào. Tuy nhiên, tiền thuê nhà phải trả đủ, bằng không thì chính là trái với hợp đồng, phải bồi thường cho tôi mười ngàn đồng. Đây là điều chúng ta đã thỏa thuận trước.

Quách mập tức giận, thở hổn hển nói:

- Nào có người như vậy chứ? Không ngờ anh lại bắt chúng tôi bồi thường tiền hai năm. Như vậy là làm không công cho anh rồi. Tôi không làm nữa nhưng cũng phải trả tiền cho anh. Thiên hạ nào có đạo lý như vậy? Anh đây là bức người đấy.

Trương Thắng không nói chuyện. Hắn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt. Bọn họ chỉ muốn tận khả năng khuyên gã thanh lý hợp đồng, nhưng lời nói của chủ nhà khiến lòng hắn trầm xuống. Chủ cho thuê nhà này, không phải là thiện nhân. Gã không nói gì khác, nói cả nửa ngày cũng chỉ lấy một tờ hợp đồng ra nói chuyện, nhân tình cũng chẳng thèm chạm đến. Thế thì còn nói chuyện chi nữa?

Lại nói tiếp, luận làm người, luận kinh nghiệm xã hội, hai người bọn họ làm sao mà so với người ta? Nếu có được một nửa sự khôn khéo của gã chủ nhà này thì khi bọn họ vừa mới thất nghiệp, cũng không bị gã họ Diệp này lừa đến mắt tóe ngàn sao, sợ người khác đoạt đi căn nhà có phong thủy tốt như vầy.

Diệp Tri Thu khẽ mỉm cười, không thèm để ý Quách mập, thái độ rất tỉnh táo:

- Đạo lý gì? Chúng ta hết thảy dựa theo pháp luật mà xử lý, theo hợp đồng mà xử lý. Đây chính là đạo lý.

Gã liếc mắt nhìn hai người:

- Hai vị không biết à? Cô em vợ tôi là cán bộ chính phủ, trước kia có học qua luật. Hợp đồng này là do em vợ tôi giúp thảo ra, theo đúng quy định của pháp luật. Anh cứ kiện lên tòa án, xem ai thắng chứ?

Quách mập nói:

- Diệp ca, anh đừng đem cái việc này ra dọa tôi. Tôi chính là không làm nổi nữa. Anh thích động thì động đi.

Diệp Tri Thu khinh miệt nhìn hai người, thản nhiên nói:

- Anh em chúng ta bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Nửa năm qua như thế nào cũng coi là có chút giao tình. Lời nói tuyệt tình quả thật ta không nói nên lời.

- Thái độ này của các người là đũa giỡn với tôi, đây chính là các người bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa. Nói thật cho các người biết, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô em vợ tôi thì có thể gọi cục Công thương đến phong tỏa tiệm của các người. Xem vẻ mặt gian xảo của các người, nếu không ăn trộm thì cũng trốn thuế, ai mà tin?

Chủ nhà nói xong, liền cầm cái cục gạch màu đen, dường như là điện thoại di động, bấm vài con số, rồi thân thiết nói:

- Diệm Diệm à, là anh rể đây. Em có mấy người anh rể chứ? Anh là Diệp Tri Thu, đúng, đúng, em đang ở đâu? Ha, đang chuẩn bị đến văn phòng UBND thành phố à? Hiện tại đến chỗ nào rồi? Thật tốt quá, em thuận đường tạt ngang qua cửa hàng của anh một chút nhé. Có người muốn gây chuyện.

- Đúngg, anh cũng ở đây. Là có chuyện như vậy, có hai tên tiểu tử thuê nhà của anh rồi lại phá vỡ hợp đồng. Chuyện pháp luật thì em hiểu rõ hơn anh. Chính là như vậy, được, anh chờ em.

Diệp Tri Thu buông điện thoại cục gạch, liếc mắt nhìn hai kẻ đáng thương một cái, rồi giơ tay phẩy phẩy vài cọng tóc, vét qua da đầu, sau đó cầm đôi đũa, kẹp một miếng lòng heo bỏ vào trong miệng, lại nhấp thêm một ngụm rượu cao lương năm sáu mươi độ.

Trương Thắng nhìn gương mặt bất nhân kia, bỗng nhiên dâng lên cảm giác kích động muốn cho cái gương mặt đó một quyền mà biến thành thịt kho tàu cho rồi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch