Sau khi Diệp Húc hàn huyên hai câu với Hoa Đà, hắn liền dồn tất cả lực chú ý vào « Hắc Quan », « Chidori » và « Thanh Nang Kinh ».
"Ting! Có thể sử dụng 2000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa « Hắc Quan » lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, « Hắc Quan » trở thành « Dạ Táng », đồng thời tiêu trừ hạn chế về linh đối với thuật pháp."
"Ting! Có thể sử dụng 2000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa « Chidori » lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, « Chidori » trở thành « Lôi Thần Quyết », đồng thời tiêu trừ hạn chế Chakra đối với thuật pháp."
"Ting! Có thể sử dụng 1000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa « Thanh Nang Kinh » lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, « Thanh Nang Kinh » trở thành « Y Thánh Kinh »."
Trái timDiệp Húc điên cuồng nhảy loạn, hưng phấn hét lớn: "Cường hóa, cường hóa hết thảy!"
"Xoạt!"
"Cường hóa thành công!"
"Có sử dụng « Dạ Táng », « Lôi Thần Quyết », « Y Thánh Kinh » hay không?"
"Có!"
"Có sử dụng Thiên Đạo Chi Quang để nhanh chóng tìm hiểu hay không, admin nhóm chat được ưu đãi 100 điểm tích lũy mỗi một phút đồng hồ."
"Có!"
Ở dưới tình huống mọi người không nhìn thấy, quanh thân Diệp Húc tán loạn bắn ra kim mang chói mắt.
Không bao lâu sau, một cột sáng màu đen giống như diệt thế chi mâu, xông thẳng lên trời.
Trong nháy mắt, đâm phá màn trời thành một cái lỗ thủng khổng lồ, hắc ám không ngừng lan tràn, che khuất bầu trời, vô cùng kinh người.
Ngay tại lúc đó, mây đen cuồn cuộn, bắt đầu khởi động không ngừng, tán loạn bắn ra lôi minh rung trời, giống như xé mở thiên địa thành vô số lỗ hổng.
Toàn bộ cảnh tượng, quả thực giống như là tận thế phủ xuống.
Song, tất cả mọi người bị bao phủ ở trong Huyễn Thế Kiếm, hoàn toàn không hề phát hiện ra cáigif.
Ước chừng mười phút sau, tia sáng quanh thân Diệp Húc tản đi, hắn cũng chậm rãi mở mắt.
Cảm thụ một chút về lực lượng trong cơ thể, khóe miệng hắn khẽ nhếch.
Sau đó hắn thở dài, nói: "Đáng tiếc thời gian tu luyện quá ngắn, không thể càng tiến một bước đẻ nắm giữ « Dạ Táng » và « Lôi Thần Quyết »."
Hắn dừng một chút, khóe miệng lại là cong cong, cười nói: "Nhưng mà, mình lại phát hiện Thiên Đạo Chi Quang có thể nhanh chóng khôi phục năng lượng, từ giờ đã không phải lo lắng chuyện tiêu hao năng lượng lúc chiến đấu nữa rồi."
Tiếp theo, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn cứ tràn ngập mây đen, cuồng phong rống giận, hắn vung tay lên.
"Xuy!"
Trong nháy mắt may đen tiêu tán, lần nữa xuất hiện mặt trời chói chang, trời xanh mây trắng.
Diệp Húc trầm giọng quát: "Phá tan đi, Huyễn Thế Kiếm!"
Đến đây, Hán thị đã lại khôi phục trạng thái bình thường.
Trong phòng ăn riêng của khách sạn Phong Lai.
Từng món ăn đủ sắc hương vị được bưng lên bàn.
Đổng Nguyên Vĩ cười mắng: “Sao lâu thế rồi mà cái tên Diệp Húc này tạvẫn chưa đi ra nhỉ? Sẽ không phải là rơi vào trong hố xí rồi đó chứ? Để tôi đi xem thử một chút!"
Khi đang nói chuyện, Đổng Nguyên Vĩ đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Đang lúc này, một ông cụ tóc hoa râm, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống người Đổng Nguyên Vĩ.
"Ông ơi, ông làm sao vậy? " Đổng Nguyên Vĩ hỏi.
Bà cụ bên cạnh khẩn trương nói: "Ông già kia, ông làm sao thế này?"
Mọi người trong phòng ăn nghe tiếng, lao nhao đi về phía Đổng Nguyên Vĩ và ông cụ.
Đổng Nguyên Vĩ lo lắng bị người hiểu lầm, cho nên vội giải thích: "Tôi cũng không làm cái gì cả, không hề đụng phải ông ấy, là chính ông ấy tự nhiên lại ngã lên người của tôi."
Tiếp theo, hắn quay sang nói với bà cụ: "Bà ơi, bà cũng nhìn thấy chứ? Cháu thật sự không đụng phải ông ấy."
Song, bà cụ chỉ đặt hết tâm tư lên người ông cụ, sao có thể để ý mà trả lời Đổng Nguyên Vĩ?
"Ông già kia, ông mau tỉnh lại, tỉnh lại!" Bà cụ khóc lóc gọi.
Người trong đại sảnh khách sạn đều lao nhao bàn tán.
"Xem ra ông cụ này bị đụng không nhẹ."
"Thân thể người già quá yếu, té một chút là có chuyện liền."
"Sẽ không cứ thế chết luôn chứ?"
...
Đồ Thành Minh vội vàng chạy tới, nói: "Không phải là cố tình đó chứ?"
Cô gái bên cạnh nói: " Hơi thở của ông cụ vô cùng yếu ớt, tính mạng bị đe dọa, chắc hẳn không phải là giả vờ, chúng ta mau gọi xe cứu thương đi."
"Ừ! " Đồ Thành Minh lên tiếng.
Lúc này, Diệp Húc đi ra từ phòng vệ sinh, hắn thấy Đổng Nguyên Vĩ đầy mặt nôn nóng, liền hỏi: "Nguyên Vĩ, đã xảy ra chuyện gì?"
Đổng Nguyên Vĩ nói: "Tôi không đụng vào người ông cụ này, tự nhiên ông ấy lại ngã lên người tôi."
Bà cụ đứng bên cạnh tựa như đã đón nhận tình ông cụ té xỉu, thở dài nói: "Tiểu tử, không phải tại cháu, là ông nhà tôi phát bệnh."
Trong lòng Đổng Nguyên Vĩ hơi nới lỏng, tiện đà an ủi: "Bà ạ, bà đừng quá lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay."
Diệp Húc học tập « Y Thánh Kinh » xong, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể thấy được tình trạng thân thể ông cụ hỏng bét cỡ nào.
Đừng nói bác sĩ còn chưa tới, dù có tới, chỉ sợ cũng khó có thể cứu trị.
Cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa tháp.
Mà dù nói thế nào thì chuyện này cũng có chút liên quan đến Đổng Nguyên Vĩ.
Hơn nữa tính cách của bà cụ có vẻ cũng tốt.
Thế nên, Diệp Húc lên tiếng nói: "Cháu biết một chút về y học, bà để cháu xem thử cho ông nhé?"
"Tốt, tốt... làm phiền cháu, tiểu tử. " Bà cụ như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, vội nói.
Diệp Húc xem mạch đập của ông cụ, sau đó dọc theo gân mạch, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể ông cụ.
Cuối cùng, hắn vỗ một cái lên lưng ông cụ.
"Phốc!"
Ông cụ há mồm, chợt phún ra một búng máu đen tanh hôi.
Đến đây, sắc mặt ông cụ vốn là trắng bệch, giờ đã hiện ra vẻ hồng nhuận, hô hấp cũng trở nên đều đều lên.
Tiếp theo, ông cụ chậm rãi mở ra con mắt, phát ra giọng nói có phần khàn khàn, mơ hồ nói: "Tôi... Tôi đang ở đâu?"
Bà cụ kích động kêu lên: "Ông già kia, ông tỉnh rồi, thật sự là quá tốt!"
"Thân thể thế nào rồi? Có cảm giác nơi nào không thoải mái hay không?" bà cụ rối rít hỏi han.
"Cộp cộp cộp cộp!"
Không đợi ông cụ trả lời, hai bác sĩ và hộ sĩ liền chạy đến.
"Xin hỏi bệnh nhân ở nơi nào? " hộ sĩ hỏi.
"Là ông già nhà tôi, ông già nhà tôi ngã bệnh. " bà cụ vội kêu lên.
Đầu tiên bác sĩ kiểm tra con ngươi của ông cụ, sau đó kiểm tra một chút tim đập, rồi nói: "Đến bệnh viện trước đi."
Rât nhanh, khách sạn Phong Lai lần nữa khôi phục bình tĩnh.
"Vừa nãy tôi sợ chết luôn đấy, nếu như ông bà ấy bắt đền trên người của tôi, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ... Diệp Húc, ông xoa bóp người ta mấy cái mà đã khiến người ta tỉnh rồi, quá trâu rồi! " Đổng Nguyên Vĩ nói lời tán thưởng.
"Diệp Húc, từ bao giờ ông lại biết chữa bệnh thế? " Đồ Thành Minh hỏi.
Diệp Húc cười nói: "Tôi cũng chỉ tùy tiện xoa bóp một chút."
Cô gái bên cạnh nhẹ giọng nói: "Đây cũng không phải là tùy tiện xoa bóp là liền có thể làm được."
Đồ Thành Minh giới thiệu nói: "Đây là em họ tôi, Uông Túc Tinh."
Hiển nhiên Diệp Húc biết Uông Túc Tinh, nhưng, đó là chuyện vài năm sau.
Lúc này, hắn không khỏi âm thầm đánh giá mấy lần.
Hôm nay Uông Túc Tinh có phần bất đồng với dáng vẻ giỏi giang, thân hình mảnh mai của vài năm sau, nhưng vẫn có thể thấy một chút dáng vẻ của tương lai.
Cô không trang điểm, làn da nhìn qua vẫnn vô cùng trắng nõn, trên khuôn mặt tròn trịa có một đôi mắt sáng to đen bóng như bảo thạch, giống như một cô bé bước ra từ phim hoạt hình, hết sức đáng yêu.
"Xin chào, anh là Diệp Húc." Diệp Húc chào hỏi nói.
Tiếp theo, bốn người liền bắt đầu thưởng thức bữa tối.