Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nông Môn Cay Nữ Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 15: Lập Tức Lên Đường

Chương 15: Lập Tức Lên Đường

“Ồ, chính là gặp được bầy sói, sau đó bầy sói chạy mất, ta đuổi theo, đánh chết bầy sói. Lang Vương cầu cứu, gặp Tác-ta, đánh chết Tác-ta, cứu nam nhân.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư không chút biểu cảm, giọng nói không phập phồng kể lể một lát.

Mọi người: …

Tất cả từng chữ bọn họ đều nghe hiểu, nhưng sao lại không nghe hiểu ý trong những lời này như vậy?

Nhưng mà bọn họ nghe hiểu Tác-ta, thôn trưởng sốt ruột: “Tác-ta, Tác-ta gì cơ?”

“Có lẽ là Tác-ta đuổi theo chúng ta, nghe nói bọn họ ăn người, hình như Lang Vương của bọn họ cũng ăn người, nhưng mà bị ta đánh chết.” Còn thi thể của đám sói kia, Khưu Tiểu Ngư bày tỏ nàng sẽ không lấy ra.

“Ngươi nói cái gì, ngươi… Đánh chết Tác-ta? Còn có Lang Vương của Tác-ta?” Thôn trưởng đột nhiên cao giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Còn Lang Vương ăn người gì đó, đây căn bản không phải trọng điểm, cho dù không phải Lang Vương, sói bình thường cũng ăn người.

Khưu Tiểu Ngư lùi về sau hai bước, ngoáy lỗ tai theo bản năng, kêu to như vậy làm gì:

“Đúng vậy, có cần kinh ngạc như vậy không?”

Cái gì mà có cần kinh ngạc như vậy không?

Quả thực dọa chết người được không.

Đó là cái gì?

Đó chính là Tác-ta giết người như ngóe, sao tới miệng Khưu Tiểu Ngư lại đơn giản như giết gà giết vịt như vậy.

“Cái gì? Vậy mà Tác-ta đuổi tới? Thôn trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, thôn trưởng, chúng ta chạy đi lâu như vậy, kết quả vẫn bị Tác- ta đuổi theo.”

“Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt, đám Tác-ta đó sẽ giết người.”

“Không chạy thoát, sớm biết thế còn không bằng không chạy, trên đường đi đã chết nhiều hương thân như thế.”

Lời nói của Khưu Tiểu Ngư khiến các hương thân cảm thấy khủng hoảng, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu cảm hoảng sợ.

Khưu Tiểu Ngư cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ bọn họ chỉ nghe được nửa thôi sao?

Chẳng lẽ không nghe thấy được nàng nói nàng đã giết đám Tác-ta đó rồi à?

“Biện pháp duy nhất hiện giờ chính là đẩy nhanh tốc độ lên đường.” Vẻ mặt thôn trưởng nghiêm trọng nói.

Trước mắt đây cũng là biện pháp duy nhất, dù sao bọn họ đã đi hơn hai tháng, không có khả năng từ bỏ vào lúc này.

Đã chết nhiều hương thân như vậy, nếu lúc này từ bỏ mà nói, chẳng phải những người đó đều chết uổng phí ư.

“Chuyện đó… Ta có thể cắt ngang một chút được không? Chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy được ta nói ta đã giết sạch bọn họ rồi sao?”

Khưu Tiểu Ngư nhấc tay nói.



Tuy lên đường gì đó Khưu Tiểu Ngư không phản đối, nhưng mà nàng không muốn một lòng một dạ lên đường, bởi vì con mồi trong rừng khiến Khưu Tiểu Ngư có chút vui đến quên cả trời đất, nàng không muốn nhanh chóng rời đi như vậy.

Bởi vì khi trở về Khưu Tiểu Ngư thuận tiện kiếm được không ít động vật nhỏ vào, hơn nữa đống sói cất vào lúc trước, có thể ăn một khoảng thời gian khá dài.

Đây đều là suối nguồn vui vẻ của Khưu Tiểu Ngư.

Tuy Khưu Tiểu Ngư nói đã giết chết Tác-ta, nhưng đám thôn trưởng vẫn không yên tâm, dù sao không người nào tận mắt nhìn thấy.

Huống chi người Tác-ta cũng không có khả năng chỉ tới ít người như vậy, cho nên bọn họ cần phải nhanh chóng lên đường.

“Nhanh chóng trở về thu dọn đồ, lập tức lên đường. Nếu Tiểu Ngư thật sự giết người Tác-ta ở đây, chỉ sợ sẽ có rất đông người tiến đến.” Vẻ mặt thôn trưởng nghiêm trọng nói.

“Nhưng mà bọn ta đã không đi nổi, lương thực đã sớm không còn, thật sự không có cách nào trèo đèo lội suối.”

“Đúng vậy thôn trưởng, không phải bọn ta không muốn đi, là thật sự không đi nổi.”

“Đúng vậy, không ăn gì, bọn ta thật sự sắp đói chết.”

Thôn trưởng khó xử, sao hắn ta có thể không đói bụng.

Tuy trong rừng có thể đi săn, nhưng đi săn đâu phải chuyện dễ dàng.

Khưu Tiểu Ngư chuyện không liên quan tới mình đứng một bên, Khưu Tiểu Thạch không biết chen chúc tới bên nàng khi nào.

“Tiểu Ngư tỷ, tỷ thật sự giết người Tác-ta và Lang Vương sao? Lang Vương trông như thế nào? Người Tác-ta trông như thế nào? Có phải trông hung dữ giống y sói hay không?” Khưu Tiểu Thạch bất đắc dĩ hỏi.

Khưu Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Khưu Tiểu Thạch một cái: “Sao ngươi ầm ĩ như vậy.”

Khưu Tiểu Thạch không vì Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ mà dừng lại.

“Tỷ nói với ta đi mà!” Khưu Tiểu Thạch thật sự quá tò mò.

“Đèn pin ta cho ngươi đâu?” Khưu Tiểu Ngư hỏi sang chuyện khác.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch