Khưu Văn Vũ: Không biết nha đầu này lấy đâu ra thịt khô mỹ vị như thế, từ trước tới nay chưa từng ăn thịt như vậy.
Khưu Tiểu Ngư vô cùng keo kiệt với người khác, nhưng đối với người một nhà vẫn vô cùng hào phóng, bao gồm đồ ăn.
Khi ở mạt thế đám người đi theo Khưu Tiểu Ngư đều hiểu nàng, thậm chí có đôi khi nàng tình nguyện mình không ăn nhường cho đồng bọn ăn, đây là chỗ tốt khi nhận được tán thành của Khưu Tiểu Ngư.
Ở thời đại khảo nghiệm nhân tính như mạt thế, Khưu Tiểu Ngư vẫn có thể lung lạc một đám đồng bạn, chiến hữu trung thành và tận tâm với mình!
Đương nhiên là Khưu Văn Vũ chưa từng ăn loại thịt khô này, bởi vì đây là khô bò.
Ở thời đại này không cho phép giết bò, ngoại trừ những thế gia quý tộc, loại người nghèo khổ như Khưu Văn Vũ sao có thể ăn thịt bò.
Cho nên hắn ta căn bản không ăn ra đây là thịt bò.
“Tiểu Ngư, hiện giờ làm sao bây giờ?” Khưu Kỳ Sơn đã có chút hoảng không biết phương hướng, coi Khưu Tiểu Ngư thành cọng rơm cứu mạng.
200 thôn dân này bị bệnh là ngã xuống hơn nửa, còn là bệnh dịch, không phải là bọn họ còn chưa đến thành Thượng Đức đã chết sạch đấy chứ?
Trong lòng Khưu Kỳ Sơn vô cùng chua xót, không nghĩ tới vậy mà sinh thời có thể khiến hắn ta thấy được hai lần bệnh dịch.
“Đợi bọn họ cảm nhận được chút tư vị sinh bệnh, lại chữa trị cho bọn họ.” Thực ra là đợi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, nếu không tuyên bố nhiệm vụ mà nói, Khưu Tiểu Ngư còn phải suy xét một chút có cứu hay không.
“Ngươi có thể chữa trị là được.” Khưu Kỳ Sơn nghe Khưu Tiểu Ngư nói thì trái lại thở phào nhẹ nhõm.
Sợ Khưu Tiểu Ngư một lời không hợp thì không chữa trị cho bọn họ.
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ mau chóng chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng phương pháp gieo trồng vacxin đậu mùa, khen thưởng 50 cân khoai tây!]
Khưu Tiểu Ngư: ?
Phương pháp gieo trồng vacxin đậu mùa là cái quỷ gì?
Nhưng mà khen thưởng 50 cân khoai tây có phải hơi ít hay không?
Hệ thống này đúng là càng ngày càng keo kiệt.
Hệ thống: Ta có thể không làm không?
Nếu không phải giải trừ trói buộc xong, chẳng những Khưu Tiểu Ngư hồn phi phách, hệ thống cũng sẽ thiết lập lại, nếu không có khả năng hệ thống đã sớm giải trừ trói buộc.
Khưu Tiểu Ngư vốn chuẩn bị dùng dị năng cứu người, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức hỏi Khưu Kỳ Sơn:
“Thôn trưởng, có phải trong thôn chúng ta có đại phu hay không?”
“Đúng vậy, Lý đại phu, y thuật của hắn ta không được, không cứu được người, không chữa được hết bệnh dịch.” Thôn trưởng vội vàng nói.
Còn tưởng rằng Khưu Tiểu Ngư là định để Lý Quải Tử chữa bệnh dịch cho thôn dân.
“Ta biết hắn ta không chữa trị được, nhưng ta có thể dạy hắn, ngươi đi gọi hắn tới đây.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Kết quả Khưu Tiểu Ngư mới nói xong, bên cạnh đột nhiên có một nam nhân bẩn thỉu đầu tóc rối bù lăn tới.
Không có khoa trương, hắn ta thật sự lăn tới.
“Không cần gọi, ta đã tới. Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của Lý Quải Tử.” Còn chưa nói xong, đã dập đầu ba cái vang cộp cộp cộp.
Khưu Tiểu Ngư trực tiếp bị dọa sợ, Khưu Kỳ Sơn thì trợn to mắt.
Phải biết rằng Lý Quải Tử này vì ỷ mình có chút y thuật, ở trong thôn luôn có dáng vẻ như cao nhân, từ trước tới nay luôn là người khác cầu hắn ta, đâu từng thấy hắn ta có dáng vẻ cầu bái sư như vậy.
Hơn nữa chuyện này cũng quá không biết xấu hổ rồi, Khưu Tiểu Ngư còn chưa nói muốn nhận hắn ta làm đồ đệ, đã già như vậy rồi còn quỳ trên đất.
“Đợi đã… Ta từng nói nhận ngươi làm đồ đệ khi nào?” Khưu Tiểu Ngư kịp phản ứng xong vội vàng nhảy ra xa mấy bước.
“Đương nhiên là sư phụ nói, vừa rồi người nói muốn dạy ta phương pháp chữa trị bệnh dịch, chẳng lẽ không phải muốn nhận ta là đồ đệ sao?” Vẻ mặt Lý Quải Tử kinh ngạc nhìn Khưu Tiểu Ngư.
Nếu không muốn nhận hắn ta là đồ đệ, sao nỡ dạy hắn ta phương thuốc trân quý như vậy?