Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 10: Cây ngân hạnh (2)

Chương 10: Cây ngân hạnh (2)


Đình viện rộng rãi, lịch sự, tao nhã và duy mỹ, nhìn tựa như một tòa lồng chim được biên chế tỉ mỉ.

Mà thiếu phụ một mình đung đưa trên chiếc đu dây, giống như chim hoàng yến trong lồng, ý đồ nương nhờ chiếc đu này, khiến bản thân bay qua tường đỏ, ngói vàng, ngắm nhìn thế giới bên ngoài một chút.

Đạp đạp...

Sau khi chiếc đu dây đung đưa qua lại không biết bao nhiêu lần, một tiếng bước chân vang lên từ giữa hành lang, tiếp đó là tiếng cung nữ cung kính chào:

"Bái kiến Tĩnh Vương."

Dưới gốc cây ngân hạnh, chiếc đu dây chậm rãi ngừng lại. Người phụ nữ mặc phượng váy trên đó quay đầu, lộ ra một gương mặt phong tư trác tuyệt.

Môi đỏ mắt hạnh, khuôn mặt tựa như họa, lại mang theo vài phần u oán vì ở lâu khuê phòng.

Nhìn thấy Tĩnh Vương tới, người phụ nữ mặc phượng váy cũng không xuống đất nghênh đón nàng, mà tiếp tục đung đưa chiếc đu dây, ôn nhu hỏi thăm:

"Ly Nhân, hôm nay ngươi sao lại có nhã hứng đến nơi này?"

"Tới thỉnh an Thái hậu."

Đông Phương Ly Nhân thân mang mãng bào thêu chỉ bạc, nhìn tựa như một vị vương gia phong hoa tuyệt đại, tuấn khí phi phàm. Nàng bước đến cạnh chiếc đu dây, vịn vai Thái hậu nương nương, nhẹ nhàng thôi động:

"Ta vừa cùng Thánh thượng thương nghị chính sự xong, Thánh thượng bảo ta tới xem một chút. Đã muộn thế này rồi, Thái hậu vẫn chưa đi ngủ, phải chăng cảm thấy trong cung cô quạnh? Người có muốn ta sắp xếp người, đưa Thái hậu đến Ngọc Đàm Sơn Trang ở một đoạn thời gian không?"

"Trong cung là một người, ra ngoài cũng vậy là một người, có gì khác biệt?"

"Ta cùng Thánh thượng cũng vậy."

"Không giống. Ngươi cùng Thánh thượng có chính sự để làm, chỉ cần nghĩ, thiên hạ nơi nào cũng đều đi được, cũng có thể lựa chọn nam tử vừa ý mình ~ "

Thái hậu nương nương quay đầu, nhìn về phía Đông Phương Ly Nhân:

"Bản cung có thể làm được gì chứ? Trong cung một mạch đã đợi mười năm, hậu cung lại không có phi tần để bản cung quản lý, điều duy nhất có thể trông cậy khi còn sống, chính là đếm ngày chờ được táng nhập Hoàng Lăng..."

"Vừa vào trong thâm cung, mỗi năm chẳng thấy xuân."

Đông Phương Ly Nhân đẩy đu dây, nhẹ giọng an ủi:

"Gia đình đế vương, từ xưa đến nay vốn là như thế. Ngài dù trải qua cô quạnh, nhưng ít ra vẫn được Thánh thượng kính yêu..."

Thái hậu nương nương hơi có vẻ không vui: "Bản cung thà rằng không được Thánh thượng ưu ái. Phi tần khác của Tiên đế, có con trai thì theo con trai ra ngoài thay phiên, không có con trai lại càng tốt, giữ lăng ba năm là có thể xuất cung. Chỉ có bản cung khổ nhất, không có con trai nên ra ngoài không được, lại không thể tái giá..."

Đông Phương Ly Nhân ánh mắt bất đắc dĩ: "Ngài là Thái hậu! Hoàng hậu là vợ, Tần phi là thiếp. Từ xưa đến nay, trừ phi mất nước, nào có chuyện Thái hậu tái giá?"

Thái hậu nương nương im lặng một lúc rồi nói: "Trên sử sách không có Thái hậu tái giá, nhưng Thái hậu không tuân thủ lễ giáo nuôi "trai lơ" thì lại đếm không xuể..."

?!

Đông Phương Ly Nhân cảm thấy những lời ấy là đang "yêu cầu trai lơ" nàng, vị nữ nhi "tiện nghi" này, thật có chút đại nghịch bất đạo. Nàng vỗ nhẹ lên vai Thái hậu nương nương:

"Thái hậu, người đang nói gì vậy?"

Thái hậu nương nương hừ nhẹ nói: "Tại thâm cung đều nhanh nghẹn đến phát điên rồi, tùy tiện nói một chút cũng không được sao? Bản cung lại không nói mình muốn nuôi trai lơ... Cũng may bản cung không phải mẹ ruột của ngươi, chỉ là vật trang trí trong cung. Nếu là mẹ cả của Thánh thượng, không tuân thủ lễ pháp mà nuôi dưỡng trai lơ, ngươi còn không phải chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt thôi sao..."

Đông Phương Ly Nhân thở dài một tiếng: "Thôi, ta cứ coi như không nghe thấy vậy."

Thái hậu nương nương nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:

"Ngươi cùng Thánh thượng đều không có người bầu bạn, gần đây có tìm kiếm chưa? Có chân dung gì không, để mẫu hậu giúp ngươi xem xét?"

Đông Phương Ly Nhân ngược lại vừa mới vẽ xong một bộ "Mỹ nam Đồ", nhưng nhìn Thái hậu nương nương với vẻ mặt tư xuân sốt ruột như vậy, không tiện lấy ra cùng nhau đánh giá.

"Thánh thượng bận rộn nhiều chính vụ, ta lại bị chuyện Lục Phỉ khiến đau đầu nhức óc, nào có tâm tư suy nghĩ chuyện hôn phối..."

"Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, có cơ hội vẫn phải sớm cân nhắc một chút..."

...

Sau khi trò chuyện phiếm một lát, mấy hạt mưa lạnh buốt rơi xuống từ tán cây ngân hạnh.

Sa sa sa...

Thái hậu nương nương ngẩng mi mắt, nhìn về phía tán cây ngân hạnh xanh um tươi tốt, trong đáy mắt mang theo ba phần oán ý:

"Đều nói cây này có linh, bản cung mỗi ngày tới thăm viếng, kết quả thì hay rồi, vào cung mười năm không gặp phải một chuyện tốt lành nào. Khiến bản cung số khổ thì thôi đi, đang đung đưa chiếc đu dây giải sầu lại còn trời mưa mất hứng, mấy ngày nữa liền chặt ngươi đi!"

"Trời không tốt nên mới mưa, cây vốn vì Thái hậu che gió che mưa. Nếu Thái hậu chặt cây này, chẳng phải càng thêm mưa gió không nơi nương tựa sao?"

"Cũng phải..."

. . . .



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch