Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 18: Kỳ Ngộ Trong Nhà (1)

Chương 18: Kỳ Ngộ Trong Nhà (1)


Đạp đạp. . .

Chỉ vỏn vẹn hai bước chân, hắn đã đến bên mép giường.

Dạ Kinh Đường thận trọng dò xét —– nữ nhân vẫn bất động, thậm chí hơi thở cũng khó mà cảm nhận được, tựa như một pho ngọc khí được điêu khắc tinh xảo, nhưng vẫn toát ra hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng tinh tế.

Trong căn phòng trống hoác bốn bức tường, bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân kỳ lạ như vậy, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những điển cố về "Hồ ly tinh, Ốc đồng cô nương".

Dạ Kinh Đường chần chừ giây lát, đoạn đưa tay đến dưới chóp mũi nữ tử để cảm nhận hơi thở —— hơi thở gần như không cảm nhận được, nhưng lại vô cùng có nhịp điệu, rõ ràng không phải người đã chết...

Điểu Điểu thấy vậy, cũng bạo gan nhảy lên bờ vai nữ nhân, nghiêng đầu dò xét, còn dùng mỏ chạm nhẹ vào gương mặt nữ tử, kết quả lại vô tình đánh thức nàng.

Nữ tử mở mắt, để lộ đôi mắt đẹp tựa hoa đào trong hàn đàm, mang theo ba phần lạnh lẽo, nhìn về phía một người một chim đang đứng trước mặt.

"Chít chít!"

Điểu Điểu giật mình run rẩy, vội vàng nép sau lưng Dạ Kinh Đường.

Dạ Kinh Đường cảm nhận được ánh mắt kia ẩn chứa lực áp bách, lập tức rụt tay lại, lùi về sau hai bước:

"Nữ hiệp, ngươi. . ."

Nữ tử không nói một lời, lại nhắm nghiền đôi mắt.

? ?

Dạ Kinh Đường có chút mơ hồ, thầm nghĩ —— chẳng lẽ nàng đang luyện công? Hay là bị điểm huyệt? . . .

Long kỵ sĩ. . .

Dạ Kinh Đường cũng không hiểu sao trong đầu lại nảy ra suy nghĩ đó, đoạn quan sát kỹ lưỡng nữ tử.

Nhìn dáng vẻ của nàng, hẳn là không muốn bị quấy rầy, mà chất vấn nàng lúc này thì có chút không thích hợp.

Nhưng đây là nhà của hắn, tật tu hú chiếm tổ chim khách, với tư cách chủ nhân, cứ đứng nhìn như thế thì ra thể thống gì?

Dạ Kinh Đường đang chần chừ, ngoài con hẻm, trên phố lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập:

Đạp đạp đạp. . .

"Qua bên kia nhìn xem. . ."

Nghe tiếng động, biết là quan sai, có hai người đang tiến vào con hẻm.

Dạ Kinh Đường nhướng mày, định ra cửa xem xét, nhưng không ngờ vừa mới quay người, bên cạnh đã vang lên một thanh âm:

"Đóng cửa lại."

Thanh âm có chút nhẹ nhàng, tựa như âm thanh của bậc trưởng bối, khẩu khí lạnh lùng nhưng lại tự nhiên mang theo ba phần ôn nhu.

Mà lại khá quen thuộc, tựa hồ chính là vị trưởng bối trong nhóm nữ tử giang hồ buổi sáng hắn từng gặp.

Dạ Kinh Đường bừng tỉnh, vô thức dừng bước, nhưng sau khi kịp phản ứng, lông mày hắn liền nhíu lại:

"Ngươi là đào phạm?"

Đôi mắt hoa đào của nữ tử khép hờ, đáy mắt nàng vẫn vô cùng bình tĩnh:

"Ta đang trừ độc, không phải là không thể di chuyển, chỉ là không muốn vọng động mà bị thương. Ngươi hãy đi đẩy lui đám quan binh kia, sau đó tất có hậu tạ."

Dạ Kinh Đường hỏi: "Ngươi đã phạm phải tội gì mà bị triều đình truy đuổi?"

Đạp đạp. . .

Trong con hẻm, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Nữ tử làm chút do dự, đoạn mở miệng nói: "Ta là người trong chính đạo, vào kinh thành chỉ để cứu người. Giúp ta đẩy lui đám người kia, sau đó ta sẽ dạy ngươi võ nghệ."

Dạ Kinh Đường châm chước giây lát —— có thể khiến quan sai điều tra, rõ ràng là đã phạm tội, tội danh chứa chấp đạo phỉ có thể không nhỏ...

Nhưng hắn vừa mới nhấc chân định bước, nữ tử liền từ dưới áo choàng đưa ra bàn tay phải trắng nõn, khẽ búng tay, hai đồng tiền bay vút ra.

Vù vù ——

Một đồng đánh thẳng vào cánh cửa, đồng còn lại bật ngược từ vách tường trở lại, cũng đánh vào cánh cửa, khiến cửa tự động đóng sập.

!

Trong lòng Dạ Kinh Đường trầm xuống —— thủ pháp cùng lực đạo lại chuẩn xác đến vậy, võ nghệ nàng quả là thâm bất khả trắc, có thể búng đồng tiền đóng cửa, tự nhiên cũng có thể dùng ám khí lấy mạng người.

Nếu chọc giận nữ tử này, hai tên quan sai đang tới rất có thể sẽ đột tử, mà hắn có thể toàn thân trở ra hay không cũng khó mà nói...

Đang do dự thời khắc, trong con hẻm, tiếng bước chân biến mất, xem ra đám bộ khoái cực kỳ lão luyện, đã lặng lẽ dừng bước, dò xét về phía sân viện.

Nữ tử nhìn Dạ Kinh Đường, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước:

"Ta không muốn sát hại kẻ vô tội một cách bừa bãi, nhưng bọn hắn tiến vào đây hẳn phải chết không nghi ngờ. Bằng hữu của ta còn ở bên ngoài, nếu động tĩnh quá lớn dẫn tới quan binh vây quét, dẫn đến ta bị bắt, nàng trở về tất nhiên sẽ tìm ngươi báo thù, ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng."

Dạ Kinh Đường nghe lời này, mới nhớ ra nữ tử này còn có một bằng hữu, chuyện này thật phiền toái.

Đạp đạp ——

Chỉ trong chớp mắt, trên mái nhà viện sát vách liền truyền tới tiếng động khẽ, xem ra quan sai cũng không định gõ cửa.

Vậy thế này vừa đến, cơ hội đánh nghi binh đẩy lui quan sai cũng mất.

Nữ tử thấy sắp bại lộ, lông mày nàng khẽ nhíu lại, xem ra định thân mình nghênh địch.

Hai tên bộ khoái tiến vào đây rất có thể sẽ đột tử, Dạ Kinh Đường cũng sẽ bị vạ lây, sau một phen cân nhắc, hắn mở miệng nói:

"Đừng xúc động, ta giúp ngươi đẩy lui quan binh, ngươi truyền thụ võ nghệ cho ta, không kèm điều kiện gì, được chứ?"

Nữ tử ánh mắt khẽ động, suy tư chỉ trong chớp mắt, liền gật đầu:

"Dạy một chiêu võ công... Ngươi!"

Lời vừa ra khỏi miệng, nữ tử liền kinh ngạc phát hiện, nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ vô song trước mặt, lại áp sát tới!

Nữ tử biết Dạ Kinh Đường muốn yểm hộ nàng như thế nào, vội vàng nói lớn:

"Thiếu hiệp khoan đã... Ngươi tên tiểu tặc này!"

Phát hiện Dạ Kinh Đường đè xuống nàng, sắc mặt nữ tử lập tức hóa thành phẫn nộ.

Dạ Kinh Đường cũng không muốn thừa cơ chiếm tiện nghi, hắn hết sức chống đỡ thân mình, không chạm vào nữ tử, tránh để nàng cảm thấy xấu hổ, đoạn dùng chăn mền che phủ cả hai, sau đó bắt đầu rung lắc giường chiếu, còn nháy mắt ra hiệu cho nàng.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch