Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 23: Giáo chủ phu nhân (2)

Chương 23: Giáo chủ phu nhân (2)


Dạ Kinh Đường tuy có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng chẳng thể ra tay thật sự. Thấy Lạc Ngưng ngây người không ngăn cản, hắn vội vàng nhắc nhở:

"Nữ hiệp chậm đã, người một nhà cả!"

Thiếu nữ mũ rộng vành khựng lại, dư quang liếc nhìn sư nương của mình.

Lạc Ngưng đang run rẩy nép trong góc tường, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói:

"Vân Ly, dừng tay. Vị tiểu tặc này... không đúng, vị thiếu hiệp kia là người tốt."

Thiếu nữ mũ rộng vành nửa tin nửa ngờ, khẽ nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

"Ngươi là ai? Tại sao lại biết nơi này?"

"Ta..."

Dạ Kinh Đường vốn định giải thích, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy có gì đó không ổn, hắn khẽ dang tay:

"Vân cô nương, đây là nhà của ta! Ngươi nói tại sao ta lại biết nơi này?"

Chiết Vân Ly sững sờ: "Bản tiểu thư họ Chiết! Không họ Vân. Ta tìm thấy nơi này trước, ở được nửa tháng rồi, sao lại là nhà ngươi? Ngươi hôm qua mới tới, đúng là tu hú chiếm tổ chim khách, ta còn chưa tính sổ với ngươi..."

Dạ Kinh Đường liền rút từ trong tay áo ra hợp đồng thuê nhà do bà chủ viết:

"Ngươi đã trả tiền thuê chưa? Đưa hợp đồng thuê nhà của ngươi cho ta xem một chút?"

"..."

Chiết Vân Ly đương nhiên không có. Thấy mình đuối lý, nàng liền chuyển đề tài, đánh giá trang phục của Dạ Kinh Đường:

"Ngươi không phải thư sinh sao?"

"Ai nói ta là thư sinh?"

"Sư nương nói... Ừm, đúng vậy."

Chiết Vân Ly cuối cùng cũng nhận ra các nàng mới là những kẻ vô cớ xông vào nhà dân. Nàng thu đao về, chạy tới bên giường, đứng trước mặt Lạc Ngưng:

"Sư nương, người không sao chứ?"

Vừa nói, nàng vừa tháo mũ rộng vành xuống, lộ ra mái tóc dài được búi theo kiểu nam nhi.

Gương mặt trái xoan vô cùng tinh xảo, đôi lông mày cùng bờ môi đỏ mọng mang theo vài phần hiệp khí khác biệt. Bàn về dung mạo, nàng cũng chẳng hề kém cạnh đại mỹ nhân trước mặt, chỉ là chưa trưởng thành, không có cái vẻ quyến rũ như thuần tửu kia.

Dạ Kinh Đường nghe Chiết Vân Ly gọi Lạc Ngưng là sư nương, mà hai người lại không có vẻ gì là phu thê, chẳng biết tại sao trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Ngưng rõ ràng có chút chột dạ, nàng chui rúc vào chăn, vờ yếu ớt:

"Ta không sao, không cần lo lắng."

"Sư nương, sao mặt người lúc đỏ lúc trắng vậy?"

"Do vừa mới bức độc mà ra. Công lực của sư nương thâm hậu, đã không còn ngại gì, chỉ là có chút đau nhói bên hông."

"À... Con gà trắng này ở đâu ra vậy?"

Chiết Vân Ly quan sát Điểu Điểu đang đứng ngơ ngác, rồi lại nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

"Ngươi nuôi nó sao?"

"Chít chít?"

Điểu Điểu vô cùng bất mãn.

"Có vẻ là vậy. Ta sẽ hầm một chút canh gà cho sư nương." Thiếu nữ mũ rộng vành nói xong liền định đi bắt gà.

Kết quả Dạ Kinh Đường còn chưa kịp động đậy, Lạc Ngưng đã vội vàng kéo Điểu Điểu – kẻ vừa rồi giúp nàng "lên tiếng" – ra sau lưng:

"Con chim này không ăn được. Ừm... Vạn vật đều có linh, con chim này ta rất thích."

Chiết Vân Ly thấy vậy, liền bỏ qua Điểu Điểu, muốn giúp Lạc Ngưng kiểm tra thân thể. Nhưng khi kéo chăn lên, nàng lại quay đầu nhìn Dạ Kinh Đường:

"Ngươi ở đây có lương khô không? Buổi chiều sư nương chưa ăn cơm, lúc ta về vội quá, quên mang theo rồi."

Dạ Kinh Đường nhìn hai người, một lớn một nhỏ, cứ lỳ lợm không chịu rời đi. Hắn lặng lẽ một lát, vẫn là gọi Điểu Điểu đến rồi quay người ra cửa...

-----

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.

Cửa sổ phòng chính đóng chặt, nhưng vẫn không ngăn được những cơn gió nhẹ lùa vào từ khe hở; áo tơi che trên lỗ thủng, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống một giọt mưa trong vắt, phát ra tiếng "tí tách" giòn tan.

Một ngọn đèn dầu đặt ở đầu giường, soi bóng hai người lên tường.

Lạc Ngưng ôm gối đầu, ghé vào trên giường. Chiếc váy màu xanh trà của nàng đã được kéo lên đến mông, tấm lưng trắng nõn như ngọc mỡ dê, bại lộ dưới ánh nến, tựa như một viên mỹ ngọc hoàn mỹ vạn kim khó cầu.

Chiết Vân Ly hai tay xoa bóp sau lưng nàng, giúp nàng điều hòa khí huyết, vừa xoa bóp vừa than thở nói:

"Đều tại sư phụ! Bình Thiên giáo của chúng ta có biết bao cao thủ như vậy, mà một người cũng không chịu cấp cho ta. Nếu Tứ Đại Hộ Pháp tùy tiện tới một người, đâu đến mức bị truy đuổi chạy tháo thân thế này..."

Lạc Ngưng có chút lơ đãng, ôn nhu nói: "Sư phụ ngươi nào phải là người tuyệt tình, kinh thành này ngọa hổ tàng long, bên ngoài có mười vạn cấm quân, trong Đại Nội còn cất giấu một đám cao thủ. Sư phụ ngươi đến còn chưa có nắm chắc cứu người, há có thể để môn đồ đi mạo hiểm? Chúng ta mang ơn Cừu đại hiệp, việc tự mình chạy tới đây đã là không màng đại cục rồi..."

Bình Thiên giáo là một trong những thế lực đứng đầu chốn giang hồ đương thời, Giáo chủ Bình Thiên xếp hàng đầu trong Bát Đại Khôi Thủ, cũng là kẻ đứng đầu phản tặc nguy hiểm nhất bên ngoài Đại Ngụy.

Nhưng so với toàn bộ triều đình Đại Nguỵ, Bình Thiên giáo vẫn còn thua kém quá xa.

Chiết Vân Ly biết sư nương nói thật, nhưng vẫn còn rầu rĩ không vui:

"Cừu đại hiệp vì yểm hộ ta nên mới bị quan phủ bắt giữ, có thể bị xử trảm bất cứ lúc nào, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ? Chỉ trách nàng, không đến cứu người thì thôi, còn không chịu đem hết bản lĩnh chân truyền dạy cho ta, cũng chẳng dạy cho sư nương..."

"Học võ phải xem thiên phú. Sư phụ ngươi là kỳ tài ngút trời trăm năm có một, đến Phụng Quan Thành cũng nói người như thoát ly phàm trần, sư phụ ngươi hoàn toàn có thể gánh vác danh xưng "Võ Tiên Nhân". Nhân vật như thế mà có bản lĩnh, cho dù có dạy, ngươi ta liệu có thể học được sao? Trước kia sư nương muốn học, sư phụ ngươi dạy ta bộ "Khai Bình kiếm" mà nàng nói là kiếm pháp thông thường tùy tiện nghĩ ra, kết quả ta học được nửa tháng đều không nhập môn. Ngươi không biết đâu, ánh mắt khinh thường của sư phụ ngươi lúc đó, haizzz..."

Lạc Ngưng nói tới đây, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mưa đêm, như có điều suy tư, có lẽ là nhớ tới ánh mắt khó tin của Dạ Kinh Đường hôm nay – cái kiểu ánh mắt như thể gặp phải kẻ ngốc nghếch không thể dạy nổi.

Chiết Vân Ly lén cười thầm. Thấy sư nương không có phản ứng, nàng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ:

"Sư nương, người cứ nhìn ra ngoài cửa sổ làm gì?"

Ta sợ tên tiểu tặc kia nhìn lén...

Lạc Ngưng thu ánh mắt lại, ôn nhu nói:

"Trong phòng gió lùa tứ phía, sư nương cởi bỏ y phục, đương nhiên phải cẩn thận một chút."

Chiết Vân Ly ngọt ngào cười khẽ: "Sư nương yên tâm, công phu của tên tiểu tử kia kém cỏi, bị ta một đao đánh cho lảo đảo, nào có gan nhìn lén chứ."

Lạc Ngưng vừa rồi bị sờ soạng mười lăm phút, sao có thể nghĩ tên tiểu tặc kia không có sắc tâm? Nhưng những chuyện này không dám nói, nàng chỉ khẽ cười:

"Ngươi cũng chớ xem thường tên tiểu tặc này, sư nương hôm nay thử qua, thiên phú quả thực không tầm thường, tương lai đoán chừng có thể thành đại khí."

Chiết Vân Ly sững sờ, hỏi: "Thật sao? So với ta lúc bắt đầu thì thế nào?"

"Chênh lệch không nhỏ."

"Hì hì ~ Cái đó đương nhiên rồi. Sư phụ còn nói ta chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, trước hai mươi lăm tuổi có thể thành tông sư..."

"..."

Lạc Ngưng há miệng, không tiện đả kích đứa trẻ đáng yêu này, nên không nói thêm gì nữa.

Chiết Vân Ly bôi thuốc trị thương xong, lại cẩn thận kiểm tra khắp người sư nương, xem còn có vết thương nào khác không. Nhưng vừa vạch chăn sờ vào, bỗng nhiên nàng ngây người:

"Sư nương..."

"Ưm?"

Biểu tình của Chiết Vân Ly cổ quái, nàng sờ vào chân Lạc Ngưng:

"Quần của ngươi sao lại ướt thế?"

"?!

Sắc mặt Lạc Ngưng trong nháy mắt đỏ bừng, nàng vội vàng kéo chăn lên:

"Vừa rồi bức độc, ra một thân mồ hôi, có lẽ là do mồ hôi thấm ướt chăng?"

"Ta còn tưởng sư nương đái dầm... Ui da ~"

Chiết Vân Ly còn chưa cười xong, liền bị cốc vào đầu.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch