Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 5: Kinh hồng một đao (1)

Chương 5: Kinh hồng một đao (1)


Đang lúc hoàng hôn buông xuống, Dạ Kinh Đường dắt ngựa, xuyên qua những con phố phồn hoa tấp nập của thành Vân An.

Đi vào thế giới này mười tám năm, Dạ Kinh Đường đã nắm rõ tình hình nơi đây.

Đại Ngụy phân chia mười hai châu, bản đồ có phần nhỏ hơn thời Thịnh Đường, Hoàng đế là một vị Nữ Đế, nhưng cảnh quan địa lý lại vô cùng lạ lẫm, sơn hà mang tên trùng lặp, lại hoàn toàn không giống với trí nhớ kiếp trước của hắn về ngũ hồ tứ hải.

Về phần tình hình trong nước, theo Dạ Kinh Đường thì không hề yên ổn chút nào. Kẻ giang hồ không chịu quản thúc lại xuất hiện khắp nơi, Thiên Nam có rất nhiều thế lực ỷ vào nơi hiểm yếu xưng vương xưng bá, lập nên lãnh địa riêng. Quan ngoại Lương Châu lại có thế lực Bắc Lương lăm le dòm ngó, ngay cả vùng Trung Nguyên, nghe nói cũng ẩn giấu không ít thế lực mang dụng ý khó lường.

Dạ Kinh Đường ngày xưa đều ở tại biên quan tiểu trấn nghèo nàn bế tắc, nghe nói về thế cục thiên hạ sóng ngầm cuồn cuộn này, tự nhiên cho rằng Đại Ngụy chưa thể xem là phồn hoa thịnh thế.

Nhưng chân chính đi vào kinh thành về sau, hắn mới phát hiện trước kia đã quá xem thường thế đạo này.

Kinh thành quy mô khá là khổng lồ, tám ngang sáu dọc mười bốn con phố chính, chia cắt thành vô số con phố, ngõ hẻm chằng chịt, dân cư thường trú trong đó e rằng đã vượt trăm vạn nhân khẩu. Các công trình hạ tầng cơ sở như thoát nước, cây xanh đều tương đối đầy đủ, hai bên đường lớn thậm chí còn lát gạch xanh thành "Đường dành cho người đi bộ" cung cấp cho bách tính đi lại. Có thể nói, đây chính là một tòa đô thị hùng vĩ, phồn hoa bậc nhất.

Mưa nhỏ vừa tạnh, thời tiết mát mẻ, bách tính lũ lượt đổ ra đường đi dạo. Hai bên đường có những tiểu thư công tử y phục tịnh lệ, cũng có những thiếu phụ, phu nhân tay dắt theo hài nhi. Từ trong các cửa hàng ven đường, khi thì có thể bay tới mùi thơm câu người, cùng tiếng rao vang vọng của chủ quán:

"Chính tông gà quay hầm lò, tổ truyền phối phương, ăn mà không ngán. . ."

Điểu Điểu lông xù to lớn, vẫn là lần đầu đi vào con đường đông đúc người qua lại như vậy, có chút sợ sệt. Nó ngoan ngoãn ngồi xổm trên bờ vai Dạ Kinh Đường, chăm chú nhìn chằm chằm món gà quay vàng óng rực rỡ, nhẹ cọ mặt Dạ Kinh Đường:

"Chít chít ~"

Dạ Kinh Đường ngừng chân, từ trong tay áo lấy ra hai lượng bạc vụn nhìn ngắm. Đây là toàn bộ gia sản của hắn, số tiền tiêu vặt còn sót lại khi hắn còn là thiếu đông gia của tiêu cục. Tất cả gia sản không còn một văn, đều đã giao hết cho Bùi gia.

Hai lượng bạc vụn, nói gì đến chuyện thuê nhà cửa viện tại kinh thành phồn hoa, ngay cả việc dừng chân tại khách điếm bình dân ăn uống chi tiêu, e rằng cũng chẳng duy trì được bao lâu.

Buổi sáng vẫn là kẻ tài sản giá trị trăm vạn, là một thiếu gia con nhà giàu, hoàng hôn buông xuống đã trở thành kẻ lang thang thanh bạch không một xu dính túi. Sự thay đổi chóng mặt này, khó tránh khỏi khiến lòng người dậy sóng.

Bất quá, hắn thà mình chịu khổ chứ không thể để Điểu Điểu chịu khổ. Đường đường là nam nhi bảy thước, hắn nên nghĩ cách kiếm tiền, chứ không phải tiết kiệm tiền.

Dạ Kinh Đường đưa tay xoa nhẹ Điểu Điểu, đi vào cửa hàng gà quay ven đường, cắt một con gà quay, thuận miệng hỏi thăm:

"Chưởng quỹ, người từ nơi khác đến kinh thành, thường mưu sinh kế tại đâu?"

"Ai da! Thiếu hiệp tuấn tú bất phàm như thế, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường. Thiếu hiệp hỏi tiểu nhân đây, e rằng đã quá đề cao tiểu nhân rồi... Kinh thành kẻ ngoại lai nhiều, người mới đến tìm nơi đặt chân, bình thường đều là đi thành đông Minh Ngọc Lâu. Các đại hộ nhân gia trong thành, đều đến đó mời chưởng quỹ, hộ viện, sư gia. Chỉ cần thiếu hiệp để tâm, việc tìm kế sinh nhai cũng không khó..."

"Cám ơn."

"Thiếu hiệp khách khí. Gà của thiếu hiệp đây, mời đi thong thả..."

. . .

Dạ Kinh Đường cầm gà quay, đi vào một quán rượu nhỏ gọi chút rượu và thức ăn. Cùng Điểu Điểu ăn như hổ đói một bữa no nê xong xuôi, vào lúc mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, hắn chạy tới Minh Ngọc Lâu ở thành tây.

Thành Vân An là Bất Dạ Thành, trời chưa tối hẳn, đường phố đã giăng đầy đèn đuốc rực rỡ. Người đi đường trên phố ngược lại còn đông đúc hơn ban ngày một chút.

Dạ Kinh Đường tại gần Minh Ngọc Lâu nhảy phốc xuống ngựa, dạo bước ven đường. Trên đường, hắn còn gặp một nha môn rộng lớn với cửa và tường đều được sơn màu đen, cổng không hề treo bất kỳ tấm biển nào.

Ban đầu hắn còn tưởng đó là một công sở vô danh nào đó, hỏi thăm đôi chút, mới biết được tòa nha môn này chính là "Hắc Nha" lừng lẫy khắp giang hồ — tác dụng có thể ví như Lục Phiến Môn. Nơi đó có sáu vị tổng bộ, cùng sáu người được xưng là "Hắc Nha Lục Sát", khiến giới giang hồ nghe danh đã khiếp vía.

Tiêu sư là nghề nghiệp chuẩn mực trong giới giang hồ, không sợ Đại Vương trên núi chặn đường cướp bóc, chỉ sợ quan sai khoác da hổ lập trạm thu tiền.

Dạ Kinh Đường theo thói quen nghề nghiệp của mình, khi phát hiện đã đi tới cửa "Diêm Vương Điện", liền lập tức tránh đi, bước tới trên con phố chiêu hiền nạp sĩ.

Đại Ngụy không cấm đao binh, bởi vậy trên phố khắp nơi đều có thể thấy người đeo đao, mang thương đi lại. Nhưng chiếu theo quy định "Đao về vỏ, cung hạ dây", kẻ nào tùy tiện rút đao múa kiếm sẽ bị giam giữ mười lăm ngày, phạt năm ngàn văn tiền.

Dạ Kinh Đường biết rõ quy củ, thanh đao truyền thừa từ tay nghĩa phụ hắn, được buộc chặt bên hông, lấy áo ngoài che khuất, tránh làm quấy nhiễu người khác.

Nhưng hắn chú ý không ảnh hưởng người khác, lại không thể phòng ngừa những kẻ không có mắt lại tìm đến gây sự với hắn.

Dạ Kinh Đường đang dắt ngựa dạo bước trên đường, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng:

"A?"

Vừa thấy bên hông khẽ động, một bàn tay từ phía sau vươn tới, sờ vào chuôi đao của hắn!

Đao là vật mưu sinh của tiêu sư, là thứ bảo vệ mạng sống; nếu bị đoạt đi, cơ bản là mạng cũng khó giữ. Vì muốn bồi dưỡng "bản năng" của một quân nhân, Dạ Kinh Đường khi còn bé thường xuyên bị nghĩa phụ "trộm đao", chẳng biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn roi.

Ngay khoảnh khắc bên hông vừa có dị động, tay trái của Dạ Kinh Đường đã giơ lên.

Sang sảng ——

Trên con đường đèn đuốc như ban ngày, một đạo hàn quang chợt lóe!

Người đi đường phía sau vốn đang tùy ý đánh giá bên này, chợt đâu ngờ một đầu Ngân Long (Rồng Bạc) đột nhiên xuất thế, trong màn đêm mang theo vầng sáng lạnh lẽo như trăng khuyết.

Con phố trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch.

Mọi người đều bị âm thanh lưỡi đao ra khỏi vỏ làm cho giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Ở giữa con đường đông đúc người qua lại, một đao khách trẻ tuổi vận áo đen, đang cầm một thanh lão Đao.

Đao dài ba thước ba, rộng hai chỉ rưỡi, lưỡi đao thẳng tắp, chuôi được quấn quanh bằng dây thừng đen, hộ thủ và vòng cuối chuôi làm bằng đồng thau, đều được khắc hình Ly Long.

Thân đao cũng không hề bóng loáng như gương, nửa thân đao phía trước chằng chịt những vết chém nhỏ. Kẻ thức thời vừa nhìn liền có thể nhận ra thanh lão Đao này, đã từng trải qua bao nhiêu phong ba giang hồ!

Lúc này, lưỡi đao bất động, không hề xê dịch, đang đặt ngang bên phải cổ của một người đứng phía sau.

Người phía sau thân hình khom rạp xuống, tay trái đang đỡ lấy vỏ đao. Lưỡi đao chỉ vừa ra khỏi vỏ chưa đầy nửa tấc, toàn thân hắn cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, trên trán có thể thấy một giọt mồ hôi đang lăn xuống.

Tí tách ——

Mồ hôi tuy nhỏ, nhưng âm thanh nhỏ giọt lại vang rõ khắp cả con đường.

Người trên phố chứng kiến cảnh này, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi. Vừa kinh ngạc trước thân thủ nhanh như sấm sét của Dạ Kinh Đường, lại càng chấn động trước sự cả gan của hắn.

"Tiểu tử này. . ."

"Thân thủ tốt. . . nhưng nhãn lực không tốt. . ."

Dạ Kinh Đường bị người từ phía sau sờ đao, mày kiếm dựng đứng, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn rõ thân ảnh phía sau, sắc mặt giận dữ của hắn lập tức ngưng lại. Hắn cấp tốc thu đao, vội vàng chắp tay ôm quyền:

"Đại nhân, hiểu lầm, xin hãy tha lỗi."

Hắn xin lỗi nhanh như vậy, không phải vì kẻ phía sau lợi hại đến mức nào, mà là vì người đó đang vận một bộ thanh bào đen, đầu đội mũ sa, bên hông đeo thiết vũ —— đó chính là trang bị tiêu biểu của Bộ khoái Hắc Nha.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch