Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 13: Người ngu ngốc nhất nhà

Chương 13: Người ngu ngốc nhất nhà




Cũng xem như Đỗ Điềm được nuôi dạy đàng hoàng, cô ta nhặt cái rổ nhà mình từ dưới đất lên, rồi cười nói với Triệu Dữ: “Không sao đâu, cùng nhau đi về thôi.”

Ngoại hình của Đỗ Điềm trông rất dịu dàng mềm yếu, cô ta vén tóc rối bên tai mình, màu môi cô ta có chút tái nhợt.

Hai mẹ con nhà Đỗ Nguyệt Hương là người từ ngoài vào thôn, không được chia đất, ngày mùa bận rộn Đỗ Điềm cũng không cần xuống ruộng. Triệu Dữ nhìn thấy gò má của Đỗ Điềm bị nắng hun đến đỏ cả lên, thì liền nhíu mày nói: “Em Đỗ Điềm à, hôm nào anh sẽ mời em ăn cơm nhé.”

Đỗ Điềm mỉm môi cười rồi gật đầu.

Triệu Dữ vừa nói lời này, thì có người khẽ nhéo tai anh ta, cô cả không hài lòng nói: “Anh đúng là lắm lời quá, muốn nói gì về nhà rồi nói không được hay sao?”

Gương mặt Triệu Dữ tối sầm lại, anh cõng “gánh nặng” đi về phía nhà mình.

Đỗ Điềm đi theo sau lưng bọn họ, cách họ một khoảng không xa cũng không gần.

Đại Ninh nằm trên người anh ta, nhỏ giọng lên tiếng hỏi vào tai anh ta: “Triệu Dữ, anh thích cô ta hả?”

Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Cô đừng ăn nói lung tung.”

“Hai người không xứng đâu.” Đại Ninh mở to mắt nói xấu, phân tích cho anh ta nghe: “Anh nhìn nhà của anh đi, nhà thì tàn tạ như vậy, lại còn có thêm bốn cái gánh nặng nữa. Tôi nghe nói Lý Tráng thích Đỗ Điềm ấy, anh ta lại là con của trưởng thôn, có nhiều sức cạnh tranh hơn anh. Anh tự nuôi lấy mình còn khó, sao có thể nuôi vợ mình được chứ.”

Triệu Dữ muốn giết chết cô luôn: “Cô nói ai là gánh nặng hả? Cô mới là gánh nặng của nhà tôi đó.”

Đại Ninh cố ý nhấn mạnh: “Tôi mới không phải là gánh nặng ấy, tôi rất giàu nha. Ai như quỷ nghèo nhà anh.”

Triệu Dữ lạnh lùng bật cười.

Đại Ninh chống cằm lên vai của anh ta: “Sao nhà anh lại ở xa như vậy chứ, tôi thấy nóng quá đi.”

Cằm của cô gái trẻ nhỏ nhắn quá, khiến cơ thể Triệu Dữ cứng đờ. Anh ta không đấu khẩu với cô cả nữa, lúc này anh ta mới chú ý đến cơ thể mềm mại của cô gái trẻ đang dán lên người mình, tuy rằng cô rất đáng ghét, nhưng cơ thể mềm mại của cô khiến Triệu Dữ đi đường cũng có chút không thoải mái nữa.

Cô lại còn rất thơm, giọng điệu nói chuyện cũng rất ngọt ngào.

Gương mặt anh ta không có biểu cảm gì: “Cô thấy nóng thì nhảy khỏi người tôi là được rồi.”

“Không chịu.”

Triệu Dữ biết có nói lý với cô thì cũng vô dụng, nhưng anh ta cũng không nhịn được phải nghiến chặt răng: “Cô Kỷ à, cô là con gái, còn tôi là con trai, cô làm như vậy không hay lắm.”

Đại Ninh lại rất bình tĩnh: “Con người của anh đúng là nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ coi anh như con vật mà thôi.”

Còn về chuyện là con gì thì Triệu Dữ cũng không muốn hỏi đến, nhất định không phải thứ tốt lành gì, anh ta tức giận đến mức muốn ném cô đi.

Đỗ Điềm đi theo sau bọn họ, thấy dáng vẻ của Đại Ninh như thế thì các ngón tay nắm chặt lại thu vào trong lòng bàn tay.

Mãi một lúc lâu sau Đỗ Điềm mới thở phào.

Đừng tính toán với Đại Ninh làm gì, xinh đẹp thì sao chứ, tính tình đáng ghét như vậy, làm gì có ai thật sự yêu thích cô? Suốt cả đoạn đường đi khi nãy, Đỗ Điềm đều đang nhớ lại các vai trong cuốn nam tần văn này, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy cái tên Kỷ Đại Ninh này quen tai rồi!

Cô cả nhà họ Kỷ, không phải là hôn thê chưa cưới của Triệu Dữ sau này hay sao?

Trong sách viết cô vừa đần vừa ra vẻ, sau này sẽ trở thành nữ phụ não tàn chết vô cùng thảm.

Trong sách, Triệu Dữ xem Kỷ Đại Ninh như món đồ chơi, cướp hết mọi thứ nhà cô, còn ra tay đối xử tàn độc với Kỷ Đại Ninh nữa, đừng nói đến việc yêu Kỷ Đại Ninh, anh ta ghét cô đến cùng cực ấy chứ.

Triệu Dữ ghét cô cả, e rằng chuyện này có liên quan đến hành động lúc này của Kỷ Đại Ninh đây mà.

Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Điềm liền nhoẻn miệng cười.

Thì ra là như thế, ngày tháng còn dài lắm.



Buổi trưa của nhà Triệu Dữ vẫn đơn giản là cơm khô và cải xanh, thấy em trai và em gái mình cứ liên tục ngước mắt nhìn sang phòng của Đại Ninh, Triệu Dữ lên tiếng mắng nói: “Ăn cơm đàng hoàng đi!”

Trong lòng anh ta rất lo lắng, anh ta sợ cô cả ở nhà mình lâu sẽ khiến em trai và em gái của mình hư theo mất.

Triệu An An liếm liếm môi, nó nghe theo lời anh mình, gương mặt gầy gò đen nhẻm vùi vào trong chén cơm.

Buổi chiều Triệu Dữ mang theo lúa mạch ra ngoài, lúa nhà anh ta đã thu hoạch xong cả rồi, giờ còn chất đống ngoài ruộng, bây giờ còn phải đi tuốt lúa. Thời tiết trong núi vào tháng bảy cứ nắng mưa thất thường, không biết trời khi nào sẽ đổ mưa xuống nữa.

Phải nhân lúc chưa mưa, vận chuyển hết hạt kê về nhà, nếu không nó sẽ bị úng ngoài ruộng mất.

Lúc anh ta ra ngoài liền phát hiện chỗ Đại Ninh lại rất ồn ào.

Cô cả chê nông thôn nóng bức, ở đây lại không có quạt gió, chứ đừng nói tới điều hòa. Tuy rằng cô cả có thể mang đến đây, nhưng điện áp trong núi lại không đủ dùng, cho dù có là loại điều hòa biến áp thì cũng không thể dùng điện ở đây được.

Chú Tiền nghĩ ra một cách, cho người mỗi ngày đều mang đá đến đây.

Một cái thùng đầy đá được đặt vào trong phòng, đột nhiên căn phòng lại trở nên mát mẻ như mùa thu vậy. Ngày hôm sau đá biến thành nước thì lại đổi thành một mảnh nước đá khác.

Triệu Dữ lau mồ hôi trên mặt, anh ta không nói gì, đi ra ngoài ruộng.

Cô cả kiêu ngạo cao qúy lắm, buổi sáng đã chịu cực rồi, buổi chiều dù ai có nói gì thì cô nhất định cũng sẽ không đi xem anh ta lấy hạt kê đâu.

Triệu Dữ vừa đi thì hai đứa nhỏ trong nhà liền tò mò nhìn vào phòng của Đại Ninh.

Triệu An An nói: “Anh hai à, buổi trưa cô cả ăn gì vậy nhỉ?”

Mùi thịt thơm như vậy khiến nó nhớ mãi không quên.

Triệu Bình cũng không biết, nó nói: “Anh giờ phải đi đào giun đất cho gà ăn, em ở nhà đừng để cô cả bắt nạt nhé, lúc anh về sẽ mang trái cây cho em.”

Triệu An An gật đầu.

Không ngờ khi hai người anh trai vừa đi thì cánh cửa đóng kín mít sau lưng nó lại mở ra, Đại Ninh vẫy tay: “Triệu An An, lại đây.”

Triệu An An giật mình, nó cứ liên tục lắc đầu.

Đại Ninh nói: “Em không qua đây chị sẽ giận đó nha!”

Triệu An An chính là một con người mềm lòng, nghe Đại Ninh nói vậy thì nó do dự bước đến, lúc nó đi đến gần cửa phòng Đại Ninh, khí lạnh phà vào mặt khiến cô bé nhỏ mở to mắt.

Triệu An An đưa mắt nhìn, những lớp sương trắng bay ra từ những khối đá trong phòng, làm cho phòng bây giờ hệt như tiên cảnh vậy.

Triệu An An sáu tuổi không biết thế nào mới gọi là tiên cảnh, nhưng mà bây giờ, trong mắt nó, phòng của Đại Ninh chính là định nghĩa.

Chiếc giường công chúa màu xanh này, bên trên giường còn có cả một đống đồ chơi, trong phòng lại phảng phất mùi thơm, tấm thảm trải sàn thì lại mềm mại, khí lạnh trong không khí bay vào trong lòng người ta.

Đại Ninh nói: “Em cởi giày ra đi vào trong này ngồi này.”

Triệu An An không dám động đậy, Đại Ninh cầm lấy bím tóc của nó rồi kéo nó vào, nó chỉ có thể làm theo mà thôi.

Con bé này được anh dạy dỗ rất kĩ càng, rất thích sự sạch sẽ, khi nó cởi giày ra, dưới đế giày của nó lại sạch sẽ vô cùng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch