Trái tim của Triệu Dữ như bị đâm vào đột ngột vậy, không biết miêu tả cảm giác ấy như thế nào, chỉ thấy trong lòng mình không hề thoải mái.
Anh ta ngồi xổm xuống: “Cô lên đi.”
Triệu Dữ lớn đến như vậy rồi, lần đầu tiên anh ta cảm thấy bất lực. Trên đời này sao lại có người như thế, giây trước còn hận không thể đánh chết cô, giây sau liền khiến người ta không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.
Đại Ninh nằm lên người anh ta, dùng tay nựng má anh ta.
“Cái đồ gạt người như anh, còn nói không thích Đỗ Điềm nữa, vậy mà còn dạy cô ta học tiếng anh.”
Triệu Dữ cũng lười đôi co với cô.
Đôi co thua thì khiến bản thân anh ta tức giận, thắng rồi thì Đại Ninh lại phát cáu với anh ta, cả hai cách đều không tốt.
“Anh không phủ nhận, không lẽ anh đã bắt đầu thích cô ta rồi hay sao?”
“Anh mau trả lời tôi đi.”
Đại Ninh nằm trên lưng anh ta, có làm thế nào thì Triệu Dữ cũng không lên tiếng trả lời, anh ta cứ hệt như một ông già bất động vậy. Cô khó chịu nhất là lúc không ai nói chuyện với cô, Đại Ninh tức giận nắm tóc anh ta: “Đồ khốn nạn.”
Anh ta không nhịn được nữa nên bật cười.
Cũng không biết vì sao lại cười nữa, anh ta thấp giọng nói: “Kỷ Đại Ninh.”
“Hả?”
“Ai dạy cô thành ra như vậy hả?”
Tính tình xấu còn kiêu ngạo, không nói đạo lý, nói dối hết lần này đến lần khác, đến con nít cũng bị cô dụ hư.
Đời này làm gì có ai dám lấy cô nữa.
—
Tiết trời nắng đẹp, rất thích hợp để phơi hạt kê.
Thôn Hạnh Hoa có một chỗ để phơi hạt kê, địa thế rất tốt, cứ phơi liên tiếp ba ngày liền thì hạt kê sẽ khô. Phải có người ngồi đó canh hạt kê, một là tránh để quạ ăn mất hạt kê, hai là lỡ như trời có mưa thì còn đậy lại kịp.
Phơi hạt kê phải rất tỉ mỉ, dù cho trời mưa thì cũng phải phơi, nếu không lúa ướt nảy mầm thì coi như công sức trước đó đổ sông đổ bể.
Ban đêm cũng có người trông chừng, tuy nói người trong thôn thân với nhau, nhưng trong thôn cũng có mấy tên thanh niên lười biếng, tự mình không chịu trồng trọt, muốn nhân lúc này cướp lấy một bao chạy đi.
Nhà Triệu Dữ chỉ có mình anh ta là con trai lớn, chuyện canh hạt kê ở chỗ phơi kê dĩ nhiên đổ dồn lên người anh ta rồi.
Do không thể rời khỏi chỗ phơi kê được, ba bữa cơm đều do Triệu Bình mang đến cho Triệu Dữ, Triệu Dữ dựng một cái lều nhỏ ở chỗ phơi kê, buổi đêm cũng sẽ ngủ ở đó.
Trong hoàn cảnh không có mạng internet, Đại Ninh chán chường vô cùng, chơi trò con rắn ăn mồi chơi đến nỗi con rắn lớn bằng cái màn hình. Cô chán ngán bản thân với trò này lại chạy đi chơi trò tiêu diệt vì sao.
Ngày đầu thì còn vui lắm, ngày thứ hai Đại Ninh đã cảm nhận thấy điều không đúng.
Ngày đầu tiên từ cửa sổ, cô nhìn thấy Đỗ Điềm ra ngoài vào lúc hoàng hôn, mãi cho đến tối vẫn không thấy quay về.
Cô tò mò hỏi Triệu Bình: “Đỗ Điềm đi làm gì vậy, nhà cô ta cũng phơi hạt kê hả?”
Triệu Bình được anh trai dặn dò phải tránh xa cô cả ra, lúc này nó bị cô giữ lại, vô cùng đau khổ, không quan tâm đến cô cả là không được hay sao?
“Nhà chị Điềm không có hạt kê.”
“Vậy cô ta đi làm gì?”
Triệu Bình lắc đầu: “Em cũng không biết nữa.”
Sợ cô cả sẽ đi dày vò Triệu An An, Triệu Bình nói thêm một câu: “Em gái cũng không biết đâu.”
Đại Ninh cất điện thoại vào túi và hùng hổ đi ra ngoài.
Tụi nó đều không biết, nhưng cô lại đoán biết được, tốt lắm, Đỗ Điềm đúng là quá gian xảo rồi, lại dám gặp riêng Triệu Dữ ở chỗ phơi kê vào buổi tối!
May là cô còn kịp nhận thức ra, mất bò mới lo làm chuồng, nếu không Đỗ Điềm có thể chiếm hai ngày thời gian rồi!
Cô nam quả nữ, lửa gần rơm, cho dù Đỗ Điềm chỉ là một con heo nái thì trong hoàn cảnh như vậy, Triệu Dữ cũng rất có thể nảy sinh cảm tình ấy. Huống hồ gì Đỗ Điềm lại không phải heo nái, cô ta thân là nữ chính, tuy không có nhan sắc xinh đẹp như Đại Ninh, nhưng nói thật với lương tâm thì cô ta cũng coi được lắm chứ.
Không thể không nói, xét về mặt đánh hơi chuyện phiếm và làm bóng đèn thì Thanh Đoàn cũng phải chào thua Đại Ninh ở mấy điểm này.
Đại Ninh đoán đúng đến tám chín phần, Đỗ Điềm là người rất biết nắm bắt cơ hội, cho dù không có cơ hội, cô ta cũng có thể tự tạo ra cơ hội cho bản thân mình.
Nhà của Đỗ Điềm không có đồng ruộng, không cần phải phơi hạt kê, cô ta nghĩ ra một chủ ý, ban đêm sẽ giúp bác Lưu đi canh chừng chỗ phơi kê.
Bác Lưu lớn tuổi rồi, cô ta làm người thuận nước đẩy thuyền, cũng ra vẻ cô ta là người dịu dàng lương thiện.
Đỗ Điềm rất thông minh, trước khi cô ta đi, còn mang theo sách tiếng anh Triệu Dữ cho cô ta mượn nữa, như vậy thì dĩ nhiên có thể bắt chuyện với Triệu Dữ rồi.
Chỗ phơi kê nhà Triệu Dữ và nhà bác Lưu rất gần nhau.
Vốn dĩ Triệu Dữ cũng không có gì để làm, thấy cô em gái cạnh nhà hiếu học, anh ta cũng vui vẻ chỉ cho cô ta mấy câu.
Bác Lưu lại lương thiện nữa, lúc Triệu An An còn nhỏ, bác Lưu cho nó rất nhiều đồ ăn. Đỗ Điềm canh chỗ phơi kê giúp bác lưu, khiến Triệu Dữ rất có hảo cảm với cô ta.
Ngày đầu tiên hai người họ nói chuyện với nhau rất hợp.
Triệu Dữ rất ngạc nhiên với sự thông minh của Đỗ Điềm, trong thôn chỉ có một trường tiểu học với trường cấp hai, giáo viên đều là những người có kiến thức nông cạn, Triệu Dữ sớm đã học hỏi được nhiều thứ, lớn hơn một chút có thể tự mình đi ra khỏi núi, mua thêm vài quyển sách về tự học.
Nhưng anh ta dạy cho Đỗ Điềm, liền phát hiện Đỗ Điềm có thể học rất dễ dàng, lại còn có thể học một biết mười nữa.
Nhưng Triệu Dữ nào có biết, những thứ này Đỗ Điềm đã từng học qua cả rồi, lúc này nghe anh ta giảng bài, dĩ nhiên cô ta sẽ không thấy khó khăn gì.
Hai con người học giỏi nghiên cứu cách học với nhau suốt một đêm.
Đỗ Điềm suy nghĩ rất hay, đêm đầu tiên chỉ là bước đệm để xóa bỏ sự xa lạ, đêm thứ hai lại có thể gần gũi hơn một chút.
Cô ta còn tìm sẵn chủ đề nói chuyện cho đêm nay rồi, ví dụ như hỏi về những dự định sau này. Sức khỏe của bố mẹ Triệu Dữ đều có vấn đề cả, anh ta nhất định là muốn chữa bệnh cho bố mẹ mình, cô ta dẫn dắt từng bước là có thể đi vào tim của Triệu Dữ rồi.
Ngoại hình cô ta thanh tú đáng yêu, lại còn đa tài đa nghệ, đưa ra đề xuất cho Triệu Dữ, nói không chừng anh ta còn có thể mau chóng thành công hơn.
Tất cả đều được tính toán tỉ mỉ cả rồi, mãi cho đến hoàng hôn, bầu trời vào chiều đầy màu sắc, Đại Ninh mặc một chiếc váy đuôi cá thêu hoa, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bọn họ.
Cô cả đội một chiếc nón màu trắng theo phong cách châu u, dưới ánh chiều tà nhẹ nhàng, da cô trắng ngần, mặt cô lại đẹp, trông cô hệt như một người đẹp bước ra từ tranh sơn thủy vậy. (Tranh sơn thủy là những bức tranh sơn dầu phong cảnh truyền thống về đề tài núi non trùng điệp và thiên nhiên kỳ vĩ.)
Hầu hết những người ở chỗ phơi kê đều là nam giới và phụ nữ trung niên, từ những ông già tầm sáu mươi tuổi, đến những chàng trai trẻ mười bốn mười lăm tuổi, ở giữa còn có mấy người phụ nữ độ bốn mươi đều nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt của mọi người giống nhau một cách thần kỳ, họ đều nhìn vào váy của cô cả trước, bước đi nhẹ nhàng, rồi lại đổ dồn vào bắp chân trắng sáng hơn cả ngó sen của cô.
Cô cả cẩn thận không giẫm lên hạt kê, cô từ từ đi đến bên cạnh Triệu Dữ và Đỗ Điềm.
Triệu Dữ ngồi trên mặt đất, thấy cô cả đi đường uốn éo quanh co đến đây thì có chút đau đầu.
“Lại sao nữa vậy?”
Bản thân anh ta cũng không biết lúc anh ta nói câu đó, giọng nói anh ta đã trầm thấp xuống mấy lần.
Đỗ Điềm ngồi bên cạnh đặt sách xuống, bây giờ cô ta đã đi đến bước đường mỗi lần thấy Đại Ninh thì cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
Tuy rằng đây là nữ phụ não tàn, nhưng sao nữ phụ này lại phiền đến thế cơ chứ?