Đại Ninh phát hiện Triệu Dữ giảng bài rất hay, không bị giới hạn trong sách giáo khoa của Triệu An An và Triệu Bình, thỉnh thoảng anh ta còn kể vài câu chuyện ý nghĩa nữa.
Giọng nói người con trai dõng dạc rõ ràng, hai đứa bé thích thú lắng nghe, đến Đại Ninh cũng không nhịn được phải lắng nghe anh ta nói.
Chỉ cần Đại Ninh không quậy phá thì Triệu Dữ cũng sẽ không đuổi cô đi.
Mưa còn chưa tạnh, một chàng trai trẻ mặc áo tơi chạy đến gọi: “Anh Dữ!”
Triệu Dữ ngước mắt lên nhìn, là Lưu Xuyên, người ở cùng thôn.
Bắp đùi và đôi ủng của anh ta đều lấm lem bùn lầy, Triệu Dữ nhanh chóng nói: “Anh Xuyên, vào đây ngồi đi.”
Lưu Xuyên là người lớn lên từ nhỏ với Triệu Dữ, lông mày anh ta rậm, mắt anh ta to, nhìn anh ta có vẻ rất vui mừng, anh ta đi vào rồi cười nói: “Triệu Bình, An An!”
Sau khi chào hỏi hết mọi người, anh ta phát hiện trong ngôi nhà nhỏ còn một cô gái trẻ xinh đẹp đang dò xét anh ta.
Cô gái đó mặc một bộ váy màu tím, trên cổ có đeo vòng thạch anh tím, cô đang nhìn bùn lầy trên người anh ra vẻ chán ghét. Thế là Lưu Xuyên vốn đang vui vẻ giờ lại tía cả tai, đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái nữa.
Triệu Bình lén lút che miệng lại cười trộm, cô cả đúng là vẫn còn chán ghét người khác mà.
Triệu Dữ biết cô cả không coi trọng ai cả, anh ta thay Lưu Xuyên giải vây nói: “Anh Xuyên, có chuyện gì sao?”
Lúc này Lưu Xuyên mới phản ứng lại kịp: “Bố tôi có mấy con cá, bảo tôi mang một con đến đây cho chú với dì bồi bổ cơ thể ấy mà.”
Quả nhiên trong tay anh ta có một con cá béo.
Triệu Dữ lại không hề khách sáo với anh ta, tự mình nhận lấy con cá, rồi bỏ con cá vào trong thùng nước để rộng. Con cá béo đó trông vô cùng tươi sống, vừa xuống nước đã bắt đầu vẫy đuôi hô hấp ngay.
Triệu An An khẽ nói: “Cảm ơn anh Xuyên!”
Lưu Xuyên nháy mắt cười: “Khỏi cảm ơn, khỏi cảm ơn, anh Dữ giúp nhà anh cũng đâu có ít gì.” Anh ta gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng, lớp da mặt đen sạm ngày càng đỏ lên: “Còn có một chuyện nữa, tôi với Yến tháng sau sẽ kết hôn, anh Dữ à, cả nhà anh phải đến uống rượu mừng đấy nhé.”
Khi nghe thấy lời này, Triệu Bình không kiềm chế được phải “Ồ” lên một tiếng.
Triệu Dữ nở nụ cười, vỗ vai của Lưu Xuyên: “Chúc mừng.”
Lưu Xuyên nhìn Đại Ninh một cái, anh ta thật thà chất phác, nói: “Nếu như cô Kỷ rảnh, tới lúc đó cũng đến cho đông vui.”
Đại Ninh tỏ vẻ khinh thường, đúng vào lúc cô định nói chuyện, một cái tay lớn che miệng cô lại.
Triệu Dữ nói: “Cô ấy biết rồi.”
Lưu Xuyên nhìn Triệu Dữ, rồi lại nhìn sang cô gái không nói chuyện được đang tức giận giãy giụa, anh ta không hiểu gì hết.
“Vậy thì tôi đi nhé, mọi người nhất định phải đến đấy.”
Lưu Xuyên lại đội mưa rời đi, có thể thấy rõ là anh ta rất vui mừng, nếu không thì sẽ không đến một giây cũng đợi không nổi, đến để thông báo cho mọi người biết tin mừng này đâu.
Đợi khi không còn nhìn thấy Lưu Xuyên đâu nữa, Triệu Dữ mới buông cái tay bịt miệng cô ra.
Đại Ninh ho khụ khụ vài tiếng, ngay lập tức cô muốn bùng cháy.
Triệu Dữ nhìn cô một cái rồi nói: “Người ta kết hôn là chuyện vui, cô không được nói chuyện đâm chọc người khác.”
Đại Ninh bất mãn nói: “Sao anh biết tôi muốn nói cái gì chứ?”
Sao Triệu Dữ lại không biết cho được, không phải là do người trong núi này lập miếu nhỏ quá không đủ thờ phật lớn như cô hay sao.
Gần đây Triệu Dữ ngày càng to gan, Đại Ninh tức giận đánh anh ta.
Triệu Dữ biết bản thân anh ta đuối lý nên không động đậy, để cô đánh cho đã.
Triệu Dữ thấy Đại Ninh vô cùng tức giận, chỉ đành nói: “Nếu như cô không muốn thì có thể không đi mà.”
Vốn dĩ Đại Ninh cũng không muốn đi, nhưng bị anh ta nói thế thì cô nhất định phải đi.
Bây giờ Triệu Dữ hết cách với cô rồi, anh ta nói: “Ngày hôm đó cô không được quậy phá, có biết chưa?”
—
Trời vừa đổ mưa, thì mưa đến tận đầu tháng tám.
Cả thôn đều biết chuyện Lưu Xuyên và Yến sắp kết hôn với nhau, thôn Hạnh Hoa rất hiếm khi có chuyện vui như thế, mọi người đều thấy vui mừng vô cùng.
Đối với Đại Ninh mà nói, gần đầy cô cũng có chuyện vui…
Chú Tiền điều thêm mười người vệ sĩ từ ngoài núi vào, bây giờ cô đã có một đội vệ sĩ mười bốn người có vũ trang đầy đủ rồi. Không phải cô chém gió đâu, giờ cô đối phó với cả thôn Hạnh Hoa này không còn có áp lực gì nữa.
Một khi cảm nhận thấy cảm giác an toàn, Đại Ninh lại biến thành một cô gái không chịu nghe lời chút nào.
Triệu Bình có chút thắc mắc, nó nhỏ giọng hỏi anh mình: “Anh à, sao em cảm thấy mấy ngày nay cô cả lại trở nên hoạt bát lạ thường vậy.”
Dùng chữ “hoạt bát” thì đúng là thiệt thòi cho hai chữ hoạt bát rồi, mấy ngày nay cô cả làm loạn đòi ăn kem và vải thiều đông lạnh, não của một đám vệ sĩ đều dùng để nghĩ cách cho cô cả, họ bận túi bụi bên cạnh cô.
Triệu Dữ nói: “Đừng quan tâm tới cô ấy, đồ nhà chúng ta chuẩn bị cho Lưu Xuyên đã sẵn sàng hết chưa?”
Triệu Bình gật đầu: “Pháo với thịt đều đặt ở trong phòng ấy, có cần phải mang gà qua đó không?”
“Mang đi” Triệu Dữ nói: “Qua một khoảng thời gian nữa, anh đi đổi gà con với người ta cho em với An An nuôi tiếp.”
“Không sao đâu, anh. Em không thấy tiếc đâu, anh Xuyên kết hôn là một chuyện vui mà, mình phải làm sao cho có mặt mũi chút.”
Thấy em trai mình bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng Triệu Dữ cũng thấy an ủi phần nào.
Triệu Dữ đi vào phòng, nói mấy chuyện với bố mẹ mình, bố anh ta bị liệt không nói chuyện được, đôi mắt già cỗi đục ngầu gần như không còn chút ánh sáng nào.
Mẹ Triệu than vãn nói: “Vừa chớp mắt một cái, thằng Xuyên đã sắp kết hôn rồi, thời gian trôi nhanh quá nhỉ.”
Bà ta là một người đàn bà mang mệnh khổ, đồng thời bà ta cũng có chút đa sầu đa cảm, vốn dĩ đang nói chuyện rất vui vẻ, nói một lúc rồi nhìn lại con trai cả mình một cái, bà ta lại muốn rơi lệ nói: “Đều do bố mẹ không tốt, nhiều năm như vậy đã làm liên lụy đến con.”
Triệu Dữ kéo chăn cho bà ta nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói như thế, mấy năm nữa con kiếm được tiền, con sẽ đưa hai người đi thành phố trị bệnh, tới lúc đó sức khỏe hai người đỡ hơn thì có thể tiếp tục nuôi dưỡng em gái rồi.”
Mẹ Triệu nhớ ra chuyện gì đó, lắc lắc đầu, nắm chặt tay của Triệu Dữ: “Sức khỏe của mẹ giờ như nào, tự mẹ hiểu rõ, con đừng tốn công tốn sức. Tiền nhà mình con cứ để dành, Dữ à, năm nay con mười tám tuổi rồi, nếu như con nhìn trúng cô gái nhà nào, thì đi cầu hôn thử xem.”
Trong thôn núi kết hôn rất sớm, thường sẽ làm tiệc rượu trước, có điều kiện thì sẽ đi lãnh giấy chứng nhận.
Triệu Dữ không nói gì.
Mẹ Triệu có ý định này nên không ngừng nói được, bà ta lại tiếp tục suy nghĩ xem trong thôn còn cô gái nào hợp tuổi hay không.
“Mẹ nghe Triệu Bình nói, con bé Điềm ở sát nhà mình cũng được lắm, con coi…”
Triệu Dữ cắt ngang lời bà ta: “Mẹ à! Người ta khinh thường nhà mình lắm.”