Đừng nói là anh ta, đến bố anh ta còn hoảng hốt, ông lão nhanh chóng dùng chăn che tiền lại: “Đừng có đi nói ra ngoài có biết không hả? Của cải không được tiết lộ ra ngoài.”
Anh Xuyên và Yến giống như đang nằm mơ vậy, bọn họ cứ cảm thấy nếu như không phải cái kết đồng tâm này không nhét nổi nữa, mà phải nhắc đến con số cát lợi, có khi cô cả còn nhét vào nhiều hơn.
Bố của anh Xuyên nói: “Cũng đừng để anh Dữ của con biết được.”
“Sao vậy bố?” anh Xuyên không tán đồng: “Anh Dữ đâu phải người ngoài?”
Ông già trừng mắt nhìn anh ta: “Đứa con chết tiệt này, người ta nói sao thì cứ nghe vậy đi.”
Cả nhà họ cất tiền rất kỹ.
Tim anh Xuyên cứ đập thình thích, lần đầu tiên anh ta mới biết thế nào gọi là người có tiền. Hôm qua anh ta vẫn đang trách móc cô cả làm trò mèo, bây giờ lại cảm thấy, dù cô cả có muốn lật đổ nóc nhà anh ta anh ta với Yến cũng có thể giúp cô vịn thang.
—
Chú Tiền biết được tối hôm qua cô cả lại đi giẫm nát ruộng rau nhà người ta, khóc cười không xong.
Ông ta mau chóng tuân lệnh đi đền tiền, xin lỗi, người nhà đó vui ra mặt, mấy cây rau muống đáng giá bao nhiêu tiền? Bây giờ họ được hời rồi, họ nhanh chóng nói không trách cô cả.
Thời tiết rất tốt, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới vào thu, chú Tiền mang phong thư qua.
“Ông Kỷ viết thư cho cô Kỷ này.”
Đại Ninh nhanh chóng xé ra, ngòi bút của ông nội cô viết khá chắc tay, ông già viết từng chữ từng câu đều viết về nỗi nhớ đứa cháu gái yêu quý của mình.
Ông ta hỏi Đại Ninh có ăn ngon không, có ai ức hiếp cô hay không, cô có thấy vui hay không, cô có nghịch ngợm phá phách hay không?
Cuối thư, ông ta có nhắc đến em trai của Đại Ninh, ông ta nói Kỷ Mặc Giác cũng rất nhớ cô.
Đại Ninh bĩu môi: “Thằng cà trớn đó mà nhớ con mới là lạ ấy, nó còn mong con biến đi.”
Chú Tiền cười gượng: “Cô cả đừng nói bậy, hai người là chị em cùng một mẹ sinh ra, sao cậu Kỷ lại không mong cô được sống tốt chứ.”
Không quan tâm Kỷ Mặc Giác thế nào, Đại Ninh đã cảm nhận được sự nhung nhớ và thương yêu mà ông nội dành cho cô.
Cô có chút buồn, có lẽ nhớ nhà rồi. Ở biệt thự lớn thoải mái biết bao nhiêu, ông nội cũng hết mực cưng chiều cô.
Chú Tiền nói: “Cô cả à, chúng ta đi ra ngoài một tháng rồi, có về hay không?”
Đại Ninh lập tức phủ nhận: “Không được.”
Cô đến đây là để ngăn chặn chướng ngại “Kỷ Điềm” có được khí vận. Chỉ cần “Kỷ Điềm” không có thêm khí vận, thì bản thân cô cũng sẽ không bị hủy nhan sắc, cũng sẽ không bị khống chế, ông nội Kỷ cũng không cần vì cô mà gặp bất hạnh.
Đại Ninh cũng không được tính là người có tính nhẫn nại, cô không chịu nổi việc tiếp tục tiêu tốn thời gian với Đỗ Điềm trong thôn nữa, lần đầu tiên cô hỏi thẳng Thanh Đoàn nằm trong biển tri thức.
“Triệu Dữ yêu Đỗ Điềm là chuyện từ khi nào?”
Thanh Đoàn nói: “Bây giờ là thời kì trước của cuộc đời nam chính Triệu Dữ, trong sách không viết rõ về khoảng thời gian này.”
Đại Ninh cảm thấy thứ ác độc như nó không có ích gì.
“Cậu xem phía sau đi, đoạn tâm trạng và hồi ức của Triệu Dữ ấy, có nhắc đến chuyện sâu sắc với Đỗ Điềm hay không?”
Thanh Đoàn đi kiểm tra, quả nhiên nó phát hiện rồi.
“Đúng là có một đoạn, Triệu Dữ nói, hồi còn trẻ, Đỗ Điềm đã cứu bố anh ta một mạng, khiến anh ta vô cùng cảm kích.”
Cứu ba mẹ đúng là ơn lớn mà. Có lẽ trong lòng Triệu Dữ, Đỗ Điềm vừa đẹp người đẹp nết, chắc có lẽ bởi vì như thế.
“Thời gian thì sao, có nhắc đến hay không?”
“Có một cái đại khái này, để tôi tính xem, a, chính là khoảng thời gian này đó.”
Đại Ninh vực dậy tinh thần: “Cũng chính là nói, tôi nhất định phải ngăn chặn đặc ân Đỗ Điềm dành cho Triệu Dữ.”
Cô rất nghi ngờ, sao Đỗ Điềm lại còn có cả kỹ năng cứu người này nữa?
Thanh Đoàn giải thích cho cô: “Trước khi nữ chính xuyên sách, ông ngoại cô ta là một vị bác sĩ.”
Đại Ninh vẫn muốn biết, rốt cuộc Đỗ Điềm còn giấu giếm bao nhiêu kỹ năng nữa, nữ chính không hổ danh là nữ chính, quá nhiều kĩ năng, chả trách sau này cô ta lại có thể phất lên.
Thanh Đoàn nói: “E rằng qua mấy ngày nữa bố Triệu sẽ phát bệnh, chúng ta làm sao bây giờ?”
Ý của nó là, bọn họ đi trước một bước, cứu sống bố Triệu.
“Rất đơn giản” Đại Ninh bóp phong thư, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không để Đỗ Điềm cứu, cứ để bố Triệu chết.”
Người chết rồi, làm một mẻ, khỏe suốt đời, sau này Đỗ Điềm có muốn cứu nữa cũng không được.
Đại Ninh nói chuyện rất nhẹ nhàng, Thanh Đoàn lại ngây người.
Nó du hành hơn ngàn không gian thế giới, gặp qua vô số các loại người nhưng người lạnh lùng vô tình, trông có vẻ ngây thơ xinh đẹp, nhưng thâm tâm lại rất tàn nhẫn như này, lần đầu tiên nó gặp.
Thanh Đoàn do dự nói: “Trong khoảng thời gian này Triệu Dữ đối xử với cô rất tốt.”
Đại Ninh nhớ lại một chút: “Đúng vậy.”
Vậy mà cô còn nhẫn tâm hả?
Câu nói này, cuối cùng Thanh Đoàn cũng không buộc miệng hỏi. Nó không phải người trong sách cũng chẳng phải vật trong thế gian này, quan tâm quá nhiều, có hơi vượt quá giới hạn.
—
Ngồi đợi, cũng ngồi đợi đến cuối tháng tám.
Sau khi mùa hè oi bức qua đi, trong núi cũng cảm thấy mát mẻ hơn chút, Triệu Dữ không có cơ hội nghỉ ngơi, đồng áng cứ bận rộn kéo dài, bận đến mức không đứng yên một chỗ, cần phải thu hoạch lúa mì, mà ngô cũng lớn cả rồi.
Ngay cả Triệu Bình mới lớn trong nhà giờ cũng phải vác lưỡi liềm đi kiếm sống cùng anh trai.
Ánh nắng chói chang, Triệu Dữ lại đen hơn một chút rồi.
Đại Ninh không có tính nhẫn nại, trong thôn chẳng có gì để giải trí, cô nghe nói phố cổ ngoài núi có đèn lồng để xem, nên quyết định đi ra ngoài xem hội đèn lồng.
Đại Ninh muốn đi thì đi, cũng chưa từng nghĩ sẽ chào hỏi ai.
Triệu Dữ bận đến vào chiều, về nhà uống một ngụm nước thì thấy mắt em gái đỏ hoe nhìn mình.
Triệu Dữ thấp giọng hỏi: “An An, sao vậy em?”
“Buổi trưa cô cả đã đi rồi.”
Cô bé thấy có mấy người chen chúc cùng cô rời đi ngày hôm nay, trong lòng đứa trẻ, chia xa là một chuyện đáng sợ.
Cho dù bình thường cô cả hay phá phách, cũng chê nó xấu, nhưng ở chung lâu ngày, Triệu An An mềm yếu cũng rất có cảm tình với Đại Ninh. Suy cho cùng nó lớn đến sáu tuổi rồi, cô cả là người con gái trẻ duy nhất ở gần nó.
Triệu Dữ ngây người hồi lâu, anh ta đẩy cửa ra, quả nhiên trong phòng trống không không bóng người.
Đồ của Đại Ninh vẫn còn đây, nhưng chuyện này không thể chứng minh được gì cả. Người khó tính như cô, đi rồi chuyển hết đồ đi theo cũng là chuyện bình thường.
Triệu Dữ mím chặt môi.
Triệu An An nắm lấy ống quần anh ta, Triệu Dữ nói: “Cô ấy đi thì cũng đi rồi, tối nữa thì anh sẽ dọn đồ trong phòng ra, nhà mình cũng trở nên rộng rãi hơn chút.”
Triệu An An cảm thấy rất hụt hẫng.
“Được rồi, chăm sóc cho bố mẹ kĩ càng nhé, anh đi đẩy ngô đây.”
Cảm xúc của Triệu Dữ rất bình tĩnh, anh ta đẩy xe đi xuyên qua núi. Sắp đến ruộng ngô, anh ta lại quay đầu nhìn về hướng thôn của mình.
Núi cao chót vót, mặt trời cũng đã lặn, cái thôn này cũng hệt như lúc anh ta mới được sinh ra, mười tám năm rồi chưa hề thay đổi.
Nó trông có vẻ lạc hậu, cằn cỗi, dốt nát và buồn tẻ.
Không giữ được ánh ban mai, không giữ được ánh chiều tà, và dĩ nhiên cũng không giữ nổi tất cả những thứ trân quý trên đời này.
Triệu Dữ quay đầu lại, vẫn còn một ruộng ngô đang chờ anh ta vận chuyển, vẫn còn bốn cái miệng đang chờ anh ta nuôi sống, còn những thứ khác, không cần phải để tâm suy nghĩ.
—
Đến giờ ăn cơm tối, Triệu Dữ vẫn cứ bận rộn như thế.
Triệu Bình không chịu nổi nữa: “Anh à, ăn cơm trước đi đã.”
“Em với An An ăn đi, anh chuyển xong mấy bao cuối cùng rồi nói.”
Triệu Bình thấy khắp người anh ta đều là mồ hôi, cũng không thể nói được gì, nó đậy phần cơm của anh mình lại, bảo Triệu An An qua ăn cơm.
Hai anh em chưa ăn được bao lâu, thì tiếng gọi gấp rút của mẹ Triệu từ trong phòng truyền đến.
“Bình à! Dữ à!”
Triệu Bình nhanh chóng chạy vào trong, vừa nhìn liền thấy không xong rồi, người bố bị liệt quanh năm giờ đang co giật toàn thân, hai mắt trợn trắng, môi thì tái xanh.
Mẹ Triệu vô cùng sốt ruột: “Anh cả con đâu rồi? Mau gọi anh cả con đến đây.”
Triệu Bình lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng, nó co chân chạy đến đất trồng ngô của nhà mình.
Triệu Dữ nghe em trai mình nói xong, vẻ mặt anh ta thay đổi, anh ta không đẩy ngô nữa, chạy thẳng về nhà.
“Anh Dữ à, đột nhiên bố anh lại như thế, làm sao bây giờ?”
Trái tim Triệu Dữ chùng xuống: “Tôi đi gọi bác sĩ Tôn.”
Trong thôn chỉ có một bác sĩ tay ngang biết khám bệnh, bác sĩ Tôn tuổi tác đã cao rồi, tay nghề ông ta cũng không ổn, trong lòng ai cũng hiểu rõ, có lẽ ông ta không thể khám được bệnh thế này.
Nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác, đi ra ngoài núi phải mất ba giờ đồng hồ, bây giờ trời đã tối rồi, bố Triệu không đợi được nữa.
Tiếng động từ nhà Triệu Dữ rất lớn, hàng xóm đều hay tin, Đỗ Điềm hàng xóm ngây người, trong đầu cô ta lóe lên một tia sáng.
Cô ta lập tức đứng dậy, cô ta nhặt mấy cọng rau dại trong núi vốn dĩ định bán làm thảo dược kiếm tiền lên rồi đi qua nhà Triệu Dữ.
Vừa ra ngoài thì gặp phải bác sĩ Tôn mang vẻ mặt u ám đi ra khỏi nhà Triệu Dữ.
Bác sĩ Tôn nói không có cách nào trị được, cứ chuẩn bị hậu sự cho ông ta đi, nói xong thì rời đi.
Đỗ Điềm nói: “Anh Triệu Dữ à, để em thử xem!”
Cô ta lấy dũng khí, mắt cô ta long lanh: “Hồi trước em từng học y, thấy ông em… À không, một người thân từng chữa cho trường hợp thế này rồi.”
Triệu Dữ có chút hy vọng, anh ta quyết định cho cô ta chữa ngựa chết thành ngựa sống.
“Cô ta không làm được đâu!”
Một giọng nói dõng dạc vang lên, phá tan màn đêm im lặng.
Triệu Dữ ngước mắt lên nhìn, trong đêm tối mù mịt, trong tay Đại Ninh cầm một chiếc đèn lồng hình phượng hoàng, vội vã bước về phía anh ta.
Ánh trăng treo cao sau lưng cô, sau lưng cô cả, còn có rất nhiều người cầm đèn, thắp sáng màn đêm.