Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 31: Thay mận đổi đào

Chương 31: Thay mận đổi đào



Chiếc xe moto ở phía trước như một cơn cuồng phong, chiếc taxi đằng sau đuổi theo.

Kĩ năng lái xe mỗi người một lợi hại, đường đi mỗi làn một hoang dã.

Rẽ trái tại ba làn xe chạy song song, tiến vào hai làn đường song song, Chu Trì cậy thể tích của xe moto nhỏ, trong làn xe lượn lách, Thẩm Loan ở đằng sau nhìn thấy cắn chặt răng!

Tên này điên rồi!

Cố tình tìm cái chết!

Bíp—bíp—

Cô điên cuồng ấn còi xe, ra hiệu Chu Trì dừng xe lại, đáng tiếc không có tác dụng gì.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe vận tải lớn ở phía đối diện phóng đến nhanh như tên bắn, Thẩm Loan tức giận đến nỗi hốc mắt như sắp nứt ra.

Chủ nhân của chiếc moto lại vì tầm nhìn rơi vào điểm mù, căn bản không có thể nhận ra nguy hiểm sắp ập tới, thậm chí lấn đường, cứ như thế này, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, xe taxi bỗng dưng xông lên, dùng tốc độ nhanh hơn đâm vào—

ẦM!

Một âm thanh to lớn vang lên!

Thẩm Loan bẻ tay lái sang bên phải trong góc độ dự tính sẵn, sau đó kéo phanh tay, thân xe chuyển dời, ngay lập tức băng qua, lại nhập vào làn đường bên phải, dần dần thoát khỏi chiếc xe tải không kịp phanh kia.

Cửa kính trước xe bị vỡ nát, đầu xe cũng tả tơi, điều duy nhất đáng để vui mừng yên tâm là xe cuối cùng cũng dừng lại.

Thẩm Loan bò trên vô lăng, chất lỏng nóng ấm thuận theo gò má chảy xuống, chảy xuống môi, chảy vào trong miệng.

Mùi gỉ sắt nồng nặc trong nháy mắt bao phủ lên đầu lưỡi.

Một giây trước khi hôn mê, cô nhìn thấy khuôn mặt luống cuống hoảng loạn của Chu Trì, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn uổng công, chỉ có thể để mình rơi vào trạng thái tối tăm mịt mờ.

Cũng một thời gian, cũng một đoạn đường, trên một chiếc xe màu đen.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông nhắm mắt lim bỗng dưng mở miệng.

Lăng Vân ngạc nhiên, vò vò đầu: “Lục gia, ngài vẫn chưa ngủ sao?”

Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đồng tử sâu thẳm giống như loại đá obsidian tốt nhất, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.

“Phía trước hìn như xảy ra tai nạn giao thông, đường bị tắc cứng rồi...” Lăng Vân nuốt nước bọt: “Phải làm như thế nào ạ?”

“Gọi điện cho Tam gia, anh ta sẽ cử người đến xử lý.”

“Alo.”

Thẩm Loan nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ, cô đang tiến hành một cuộc thi kéo co đơn, trước mắt bị sương mù dày đặc che mắt, làm cô không có cách nào nhìn rõ mặt của đối thủ, niềm tin duy nhất chỉ có nắm chặt dây thừng dây thừng trong tay, dùng sức, gắng hết sức!

Cô một dự cảm mãnh liệt, một khi buông tay, chờ đợi cô là vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được)!

“Cô tỉnh rồi?!”

Thẩm Loan mở mắt nhìn thấy trần nhà, nghe thấy có tiếng hỏi, đôi mắt cô đảo lên đảo xuống, tầm nhìn rơi ở bên cạnh.

Khuôn mặt ngạc nhiên vui mừng của chàng trai rơi vào tầm mắt cô, dường như đã cách mấy đời.

“Chu... Trì?” Cổ họng khô khốc, nói không nên hơi.

“Đúng vậy, là tôi! Cô cảm thấy thế nào? Có chóng mặt không? Có muốn nôn không?”

“Nước.”

“Nước? Được, để tôi rót cho cô.”

Chân tay Chu Trì lộn xộn, suýt nữa làm đổ cốc thủy tinh, cũng may mà có kinh ngạc nhưng không có nguy hiểm gì, cuối cùng đưa ống hút đến bên miệng Thẩm Loan.

Ngậm miệng, hút nhẹ một hụm, chất lỏng ấm nóng thuận theo thực quản chảy xuống, lúc này cổ họng khô khan mới có sức sống trở lại.

Uống hết một cốc, Chu Trì hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”

Thẩm Loan lắc đầu.

Anh ta đặt cốc hẳn hỏi xong, thấp giọng nói: “Bác sĩ đã làm kiểm tra cho toàn diện cho cô, xương cốt và nội tạng không có vấn đề gì, nhưng trên da bị trầy xước, dễ bị nhiễm trùng, rồi còn cả phần trán bên trái bị kính thủy tinh làm trầy xước, va chạm làm cho não bị chấn động nhẹ...”

Nói tóm lại không có vết thương trí mạng, nhưng vết thương nhỏ thì rất nhiều.

“... Xin lỗi, những điều này là...”

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Thẩm Loan cắt ngang anh ta.

Chu Trì mấp máy đôi môi mỏng, giọng hơi rầu rĩ: “Ba tiếng đồng hồ.”

“Bây giờ là mấy giờ?”

“9h 15p”

Thẩm Loan nheo mày, tìm khắp chăn.

“Cô tìm cái gì?”

“Túi của tôi.”

“Ở đây.” Chu Trì đưa cho cô.

Thẩm Loan không nhận, chỉ nói: “Lấy điện thoại ra.”

Chu Trì làm theo, anh ta bây giờ cảm thấy vô cùng áy náy và bị nỗi sợ hãi quanh, chỉ sợ Thẩm Loan muốn anh ta đi chết, một mạng đền một mạng, anh ta cũng sẽ không do dự.

C32 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch