Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 42: Cô cũng muốn cắn một miếng

Chương 42: Cô cũng muốn cắn một miếng



Thẩm Loan cười một chút, lúc này Chu Trì mới phát hiện ra, cô có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Cô nói: “Không có gì, chỉ là một số suy đoán cần phải có chứng cứ xác đáng.”

Chu Trì cho là trong lòng cô đã có đối tượng nghi ngờ: “Được, bây giờ tôi sẽ điều tra ngược lại, nhưng không chắc có thể thành công.”

“Thử xem sao.” Giọng nói hờ hững, giống như cũng không để ý, nhưng trong đôi mắt lại toàn là sự lạnh lẽo, làm người ta không rét mà run.

Chu Trì bắt đầu hành động, động tác tay nhanh gấp mấy lần trước kia, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, trên màn hình bắt đầu xuất hiện từng dòng mật mã.

Thẩm Loan không hiểu nhưng vẫn nhìn chăm chú.

Chu Trì nhịn không được trộm quan sát cô, có chút tò mò, lại đúng lúc bị tóm được.

“Chú ý vào.” Cô trầm giọng nhắc nhở.

“...À.”

Chớp mắt, nửa tiếng trôi qua, Chu Trì bỗng thở dài một hơi, cả người ngả về sau, tựa vào lưng ghế: “Xong rồi! Tự xem đi.”

Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh giống như bản đồ, những đường cong màu đen giao nhau dày đặc, góc dưới bên trái còn có thước đo tỉ lệ, mà trong đám những đường màu đen còn có thêm một đường màu đỏ, bên trên còn có một điểm màu xanh dương đang di động.

“...Bản đồ tuyến đường hàng không?” Thẩm Loan nhướng mày.

“Sao cô lại biết?” Chu Trì tỏ ra kinh ngạc, phải biết là, đây không phải bản đồ tuyến đường hàng không truyền thống, mà là do anh ta dùng quy tắc của chính mình tạo ra.

Trước đây, Chu Trì dám khẳng định trừ anh ta ra sẽ không có người thứ hai có thể nhìn mà hiểu.

Nhưng mà Thẩm Loan lại hiểu.

Cô dường như rất hiểu anh, các phương diện trong ngoài.

Mà loại cảm giác này không phải một hai lần, giống như bọn họ đã quen nhau từ lâu, lâu đến nỗi Thẩm Loan đã biết anh như nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng mặc cho Chu Trì có nghĩ nát óc cũng không nhớ ra một chút xíu gì liên quan đến cô.

“Thế nên tôi đoán đúng rồi.” Cô gái khẽ cười.

Chỉ là “đoán” sao? Chu Trì hỏi thầm trong lòng.

“Lợi dụng virus Duch phản trình độ xâm lấm đối phương lấy được vị trí định vị điểm đầu và điểm cuối, không khó phát hiện ra đó cũng là một chiếc di động, mà chủ nhân của di động đang đi với tốc độ 950km/h về phía tây nam, đích đến là...” giọng nói ngừng lại, Chu Trì lại bắt đầu gõ bàn phím, rất nhanh đáp án đã xuất hiện — “Bắc Hải.”

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe, lại cũng không quá ngạc nhiên.

Khi cô và Thẩm Khiêm trò chuyện, loáng thoáng nghe thấy đầu dây bên kia đang thông báo thông tin chuyến bay, trong lòng cô cũng đã có suy đoán.

Chỉ không biết là, anh ta chuẩn bị đi đâu.

Bây giờ cũng đã biết mục đích chính xác.

Vậy mà lại là Bắc Hải...

Bắc Hải nằm phía bờ Đông Nam vịnh Bắc Bộ, là một trong số 14 thành phố ven biển của Hoa Hạ, môi trường thoải mái, khí hậu dễ chịu. Mà nơi đây cũng là phúc địa của Thẩm Khiêm, do anh ta một tay thúc đẩy hạng mục “Làng du lịch ven biển”, không chỉ biến nó trở thành một trong những con gà đẻ trứng vàng của Thiên Thủy, còn trở thành lợi thế lớn nhất trong tương lai giúp anh ta nắm quyền lớn nhất trong trận chiến tranh quyền.

Đời trước, Thẩm Loan đánh với anh ta đến long trời lở đất, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì thế cô còn đặc biệt bỏ thời gian nghiên cứu qua cái tên Thẩm Khiêm này, bao gồm tính cách, yêu ghét, những việc từng trải, quá trình gây dựng sự nghiệp, thậm chí cả chuyện anh ta có bao nhiêu mối quan hệ tốt, bạn gái có những ai, những thói quen trong cuộc sống, Thẩm Loan đều nắm rõ.

Tất nhiên cô biết hạng mục Bắc Hải có tầm quan trọng đối với anh ta như thế nào, trong tương lai có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.

Ngàn vàng không mua được tương lai, nếu đã như vậy, nếu như không làm chuyện gì đó, thì làm sao có thể xứng với cơ hội sống lại quý giá mà ông trời ban cho cô?

Chu Trì: “Bây giờ cô chắn chắn biết người nọ là ai rồi đúng không?”

“Biết.” Thẩm Loan cười thâm ý: “Đã biết trước rồi.”

Nhưng mà cô không chỉ muốn chứng minh suy đoán như vậy, chỉ là trước mắt xem ra thứ quan trọng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Bắc Hải chính là một chiếc bánh gato.

Làm cô cũng muốn thử cắn một miếng...

C43 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch