Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 52: Ngài Vạn hay ngài Loan

Chương 52: Ngài Vạn hay ngài Loan



(Trong tiếng Trung từ ‘vạn’ và từ ‘loan’ đồng âm, đều đọc là ‘wan’)

Từ sau cuộc điện thoại đó trở đi, Dịch Hoằng vẫn luôn không từ bỏ chuyện điều tra thân phận của “người thần bí”, nhưng vẫn không hề thu hoạch được gì.

Gọi điện lại thì thấy tắt máy.

Đang lúc anh ta chuẩn bị mời một thám tử tư ra tay, thì người của bộ Công thương và văn phòng đấu thầu đã kéo nhau đến cửa.

“Dịch Hoằng, ông bị nghi ngờ sử dụng thủ đoạn không chính đáng ăn cắp giá đấu thầu của đối thủ cạnh tranh trong hội nghị đấu thầu lô đất thị chính số 3, bây giờ mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Thời khắc đó, Dịch Hoằng rất bình tĩnh, giống như mọi chuyện đều đã kết thúc.

“Dẫn đi.”

Trong lúc bên ngoài đang ồn ào cho rằng lần này Dịch Hoằng chắc chắn sẽ xong đời, không thể thay đổi được, thì thư kí của anh ta Trương Thành đã gửi một bằng chứng quan trọng đến các cơ quan ban ngành có liên quan.

Ngày hôm sau, Dịch Hoằng được thả ra.

Thẩm Khiêm nhận được tin tức, tức giận đùng đùng ở văn phòng.

Lưu Huy đứng ở bên cạnh, toàn thân run rẩy lạnh toát: “Sao lại thành như thế này? Sao lại có thể?”

Anh ta không tiếc thân mình đi tố giác Dịch Hoằng, các bộ ban ngành có liên quan cũng quyết định lập án, trước mắt đang tiến vào giai đoạn điều tra, sao lại bỗng dưng thả người?

Thẩm Khiêm nhận điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Lục Huy dần dần trở lên băng lãnh: “Được, tôi biết rồi, bên anh cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi.”

“Tổng giám đốc Thẩm...”

“Lục Huy, xem ra cậu không để lời cảnh cáo của tôi trong lòng. Cậu có biết hậu quả của việc chân đạp hai thuyền không?”

Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, ngồi bệt xuống sàn.

Anh ta đồng ý với Thẩm Khiêm sẽ ra mặt tố cáo Dịch Hoằng, làm một cuộc trao đổi, sau khi xong chuyện này Thẩm Khiêm sẽ không truy cứu chuyện anh ta tiết lộ cơ mật của công ty nữa, ngoài ra, cho anh ta một triệu tệ và một tấm thẻ xanh của nước M (thẻ xanh là thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài).

Nhưng sự thật là ban đầu Lưu Huy có một chút che giấu Thẩm Khiêm. Anh ta không chỉ nhận tiền của Hằng Dịch, đồng thời còn lấy lợi ích từ một công ty đối thủ khác, cũng tức là nói, anh ta tiết lộ giá đấu thầu cùng lúc cho hai công ty.

Trước mắt Trương Thành đã đem các chứng cứ của khoản hối mà mình tìm được giao cho bộ Công thương và văn phòng đấu thầu.

Nếu đã như vậy, chữ tín và danh dự đúng của tên Lục Huy này đúng là quá rẻ mạt, không có điều kiện tiên quyết là vật chứng, thì chỉ có thể thả Dịch Hoằng ra.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi biết sai rồi, anh nhất định phải cứu tôi...” Người đàn ông gào khóc nước mắt nước mũi ròng ròng.

Đáy mắt Thẩm Khiêm lướt qua một tia khinh thường, chính là tên đần độn này hủy hoại kế hoạch của anh ta!

Rất nhanh chóng, người của bộ Công thương chạy đến: “Ai là Lưu Huy?”

Trước lúc đó, Thẩm Khiêm chỉ nói với anh ta một câu: “Cậu là người thông minh, có vợ có con, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Lưu Huy đau khổ nhắm chặt hai mắt, hai hàng nước mắt hối hận trượt xuống trên hai gò má.

Thẩm Khiêm thuận tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn, gọi đến một dãy số: “Thực hiện kế hoạch trước thời hạn. Cho dù ép giá cũng được, nhường lại lợi ích cũng được, nhất định phải để Dịch Hoằng kí vào hợp đồng đầu tư.”

“Vâng.”

...

C54 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch