Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 57: Đặc biệt đến để khắc chế anh ta

Chương 57: Đặc biệt đến để khắc chế anh ta



Thẩm Loan ngồi trên ghế sô-pha, nghe phát sóng tin tức, trong lòng lại rất bình tĩnh.

Nằm trong dự đoán.

Ngược lại với mẹ con Dương Lam lại sắc mặt trắng bệch, chỉ có Thẩm Như tương đối bình tĩnh, còn biết đường lập tức gọi điện cho Thẩm Khiêm.

“Alo, anh! Anh sao rồi? Có bị làm sao không? Vậy thì tốt… ừm, em sẽ chuyển lời cho mẹ… anh cũng phải tự mình chú ý an toàn đó…”

Dương Lam nhìn con gái lớn với anh mắt chờ đợi: “A Khiêm nói thế nào?”

Thẩm Như ngồi xuống bên cạnh bà ta, cười an ủi: “Mẹ yên tâm, lúc sóng thần ập đến, anh đang nghỉ ngơi trong khách sạn, không xảy ra chuyện gì cả.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Dương Lam vuốt vuốt ngực, một mặt nghĩ lại mà thấy sợ.

Bà ta chỉ có một đứa con trai này, nếu như xảy ra chuyện gì, ai sẽ kế thừa sản nghiệp gia đình lớn như thế? Còn không phải là rõ ràng hai vợ chồng nhà chi hai sẽ được hời sao?

Nụ cười của Thẩm Như không thay đổi, chỉ là ánh mắt ánh mắt có nhiều ý tứ hàm xúc khác, làm cho người khác không phân biệt nổi.

Dương Lam vẫn còn chìm trong sự vui mừng, không hề chú ý, ngược lại bị Thẩm Loan bắt được một cách chính xác. Trong lúc Thẩm Như định thần lại, cô ta chỉ nhẹ nhàng chuyển tầm nhìn đi chỗ khác.

Vì thế, lúc này giữa Thẩm Khiêm và Thẩm Như đã bắt đầu có sự đề phòng lẫn nhau?

Thật không hổ là người nhà họ Thẩm, trời sinh đã tranh quyền đạt lợi.

Bản tin thời sự kết thúc, Thẩm Loan chào hỏi hỏi một cái rồi đi thẳng lên trên tầng.

Thẩm Yên không nhịn được hừ lạnh: “Đúng thật là kẻ vong ân bội nghĩa, anh cả xảy ra chuyện, cô cũng không thèm hỏi thăm một câu!”

Hai đầu lông mày Dương Lam càng nhíu chặt lại.

Thẩm Như chỉ cười nhẹ một cái cho qua, dường như không để bụng.

“Chị, chị không cảm thấy cô ta rất đáng ghét sao?” Thẩm Yên cố ý thăm dò, lúc này cô ta cần một người có chung kẻ địch với mình.

Nhưng rất đáng tiếc, câu trả lời của Thẩm Như không làm cho cô ta vừa ý—

“Có những sự quan tâm, không cần phải nói ra miệng.” Giống như có những ác ý, chỉ có thể để sau trong lòng.

“Chị! Sao chị lại nói giúp cô ta?!”

“Chị đâu có giúp ai, chỉ là tùy việc mà nói thôi.” Biểu cảm của Thẩm Như hời hợt.

Thẩm Yên tức giận đùng đùng, nhưng lại không dám nói ra miệng, cho dù hai người lớn lên cùng nhau, nhưng cô ta cũng không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ người chị này. Cô ta có thể khẳng định rằng Thẩm Như đối với Thẩm Khiêm không hề thân thiện giống với biểu cảm nhìn thấy trên mặt, cái dáng vẻ thân thiện đó, rồi lại nghĩ không ra lý do chị ta án binh bất động đến nay.

Thẩm Như vốn đã nhìn thấu chút nghi ngờ đó của Thẩm Yên nhưng cô ta không nói ra.

Cô ta thật sự không để Thẩm Loan trong mắt, nhưng không thể không chú ý đến thái độ của Thẩm Khiêm…

Trước mắt, chỉ có thể ngầm ngầm chịu đựng không biểu hiện ra.

Còn lúc này, Thẩm Khiêm ở khu vực biên Bắc xa xôi không được lạc quan như đã nói trong điện thoại.

“…Kết quả khảo sát gần đây cho thấy, lô đất kia thật sự bị nham thạch phun ra che phủ, không còn ở hình dạng bề mặt ban đầu, còn nữa hơn nửa khu vực bị nước biển tràn vào, đã không thể dùng để phát triển làng du lịch nữa rồi. Bên trên đã quyết định gạch bỏ lô đất này khỏi hồ sơ lưu trữ quốc gia, làm thành khu vực sinh thái mở cửa cho người dân.

Nghe thư kí báo cáo xong, nét mặt người đàn ông như bị mây đen bao trùm.

Không còn đất, làng du lịch làm thế nào?

Ba tỷ thiếu hụt lấy gì ra bù vào?

Tại sao cứ nhất định là lô đất này?

Một thời gian, tâm trạng của Thẩm Khiêm phức tạp, dường như từ khi anh ta nhảy vào biên giới của biển Bắc, từng chuyện xấu một cứ lối tiếp nhau kéo đến, trước là đấu thầu có chuyện, sau là Dịch Hoằng thoát tội, vừa mua được lô đất số 7 này thì gặp ngay thiên tai.

Anh hiểu rất rõ tên Dịch Hoằng này, tuyệt đối không phải người mưu tính, thủ đoạn trêu đùa. Nếu như nói anh ta đứng sau tất cả những chuyện này, Thẩm Khiêm không tin. Nhưng mọi chuyện lại cứ liên liếp xảy ra, giống như có người cố ý chĩa vào anh ta, mọi sự mọi việc đều dẫm lên cửa mạng của anh ta.

Dường như trong bóng tối có một sức mạnh vô hình đang thao túng cục diện, lật tay tạo thành mây, úp tay tạo thành mưa.

Đôi mắt Thẩm Khiêm đột ngột biến sắc: “Liên lạc với Dịch Hoằng, hẹn anh ta ra gặp mặt.” Dừng lại một chủ, rồi bổ sung thêm: “Càng nhanh càng tốt.”

Hiệu suất làm việc của thư ký rất cao, bên Hằng Dịch cũng rất sảng khoái.

Hai giờ chiều, phòng hội nghị công ty con của Thiên Thủy.

Dịch Hoằng rất nhanh đã đến rồi, tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, tư thế nhàn nhã, vẻ mặt lười nhác.

Thẩm Khiểm đi sau tiến vào, đi đến bàn hội nghị, hai tay chống ở mép bàn, ánh mắt sắc bén như dao: “Là ngài cố ý gài bẫy để tôi mua lô đất số 7?”

Vậy mà lại đi thẳng vào vấn đề chính, đến lời khách sao cũng không nói, xem ra, thế trận của người này đã tự loạn lên rồi.

Dịch Hoằng nghe xong chỉ cảm thấy nực cười, trên thực tế anh ta cũng thật sự cười lớn: “Tổng giám đốc Thẩm đổ oan cho người khác, làm ơn tìm một lý do đáng tin một chút. Cái gì gọi là cố ý gài bẫy? Là tôi biết trước núi dưới đáy biển sẽ phun trào dẫn đến sóng thần ập xuống phá hủy bề mặt ban đầu của lô đất mà không nói cho anh, hay là tôi cầm dao ép anh kí tên vào hợp đồng mua bán? Người họ Dịch tôi đây vẫn luôn kính phục tổng giám đốc Thẩm tuổi trẻ tài cao, nhưng thật đáng tiếc, rốt cuộc hai chữ ‘trẻ tuổi’, bốc đồng dễ nổi nóng, không giữ nổi miệng lưỡi, thật sự làm cho người khác thất vọng.”

Vừa nói vừa lắc đầu thở dài, tỏ vẻ đáng tiếc.

Dịch Hoằng cũng tự cảm thấy những lời nói này của mình hơi độc địa, nhưng Thẩm Khiêm lại không hề có phản ứng gì, vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh hờ hững đó, không hiện núi, không hiện biển, khá là bình tĩnh.

Chỉ nghe thấy anh ta cười nói: “Thiệt hại đã tạo thành, không có cách nào xoay chuyển, hôm nay mời tổng giám đốc Dịch đến, cũng không phải là vì truy cứu trách nhiệm. Giống như ngài nói ban nãy, thiên tai không có cách nào dự đoán trước, trừ khi là nhà tiên tri.”

Câu cuối cùng, Thẩm Khiêm cố ý nghiến răng thật chật, đặc biệt là mấy chữ “nhà tiên tri”, gần như là ngừng một chút mới nói ra.

Dịch Hoằng không nói gì, nhưng lông mày cũng vô thức hơi động đậy. Bản thân ông ta cũng không nhận ra điều không ổn, nhưng lại bị Thẩm Khiêm nhìn thấy, đôi mắt sắc lại.

“Tôi rất tò mò, cao nhân đứng đằng sau tổng giám đốc Dịch là ai, đã đoán trước được thiên tai, lại còn có thể quen thuộc với tôi như vậy?” Gần như đến để khắc chế anh ta vậy!

C59 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch