Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 65: Anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà họ Thẩm sao?

Chương 65: Anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà họ Thẩm sao?



Ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ khép hờ, chiếu vào trong phòng, vẩy xuống giường một vầng sáng vàng chói mắt.

Chàng trai đang ngủ say trở mình, cánh tay dài vươn ra, rơi xuống vùng bụng phẳng lì của cô gái.

Một tiếng kêu vang lên, Thẩm Loan bị đập cho tỉnh, cô đạp một phát, Chu Trì cũng chậm rãi mở mắt: “Má! Đau thế!”

Vừa kêu ca vừa xoa xoa cái mông, trong giọng nói còn mang âm trầm khàn của người mới ngủ dậy.

Thẩm Loan ngồi dậy, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, từ đầu đến chân toàn mùi rượu, rất khó ngửi, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy mặt trời đỏ từ từ xuất hiện, ánh mặt trời xuyên qua làn mây, nhuộm không gian thành màu cam vỏ quýt.

“Đầu cậu có choáng không?” Chu Trì ngáp một cái, con mắt xinh đẹp phủ một lớp hơi nước, vẫn còn không quên quan tâm Thẩm Loan.

“Không choáng.”

“Xem ra hôm qua không uống nhiều lắm. Nhưng mà mùi hương này…” Chu Trì dùng tay phẩy phẩy trước mặt, sau đó đam mê sạch sẽ phát tác, không nhịn được mà tự ghét bỏ mình: “Hôi quá.”

Thẩm Loan cười nhạo một tiếng, xuống giường, đi vào toilet.

Chu Trì đuổi theo: “Loan, chúng ta thế này coi như “ngủ” với nhau rồi đúng không?”

“… Muốn chết thì nói.”

“Chỉ đùa một chút thôi, đừng cứng nhắc như thế.”

Có lẽ đời này chưa phải trải qua cảm giác đau khổ bị dao cắt, cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng vì bị khuyết tật, so với đời trước, rõ ràng Chu Trì có vẻ nhẹ nhàng, không nặng nề quá, cũng không dính dáng gì tới sự thận trọng, lại có sức sống phấn chấn mà độ tuổi này nên có.

“Ra ngoài.” Thẩm Loan đứng giữ cửa, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ cấm dục.

Hầu kết Chu Trì khẽ nhúc nhích: “Vì sao?”

“Tôi muốn tắm rửa.”

“…À.” Anh chạm nhẹ lên mũi một cái, mặt xám đi, rồi bỗng giậm chân: “Nhưng chỗ tôi không có quần áo cho cậu thay đâu!”

Giờ này, cửa hàng còn chưa mở cửa, bây giờ không đi mua được.

“Tôi cảm thấy, cái áo mũ đỏ kia của cậu cũng được đấy.”

“Cho nên?”

“Trưng dụng.”

“…” Đó là phiên bản giới hạn mà anh ấy tốn mất nửa tháng tiền lương để mua! Mới mặc được có hai lần.

“Trước cậu nói tìm được công việc rồi?”

“Ừ.” Chu Trì chấp nhận đi tới chỗ tủ quần áo, lôi cái áo kia ra: “Cho cậu.”

Thẩm Loan giũ áo ra, ướm thử trước gương, chiều dài vừa đủ, hoàn toàn có thể mặc như váy: “Ở đâu?”

“A, ở một quán bar.”

“Làm cái gì?”

“Rửa bát đĩa.”

“Thế sao hôm nay cậu không đi làm?”

“Nghỉ thay phiên.”

Thẩm Loan không hỏi thêm nữa, đóng cửa, mở vòi sen ra, chờ tới khi nước ấm hơn, cô cởi sạch đồ của mình, buộc tóc lên. Mười lăm phút sau, mùi rượu trên người đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn mùi thơm của sữa tắm.

Chu Trì ngồi trên ghế xem máy tính, quay đầu nhìn cô: “Cái áo này, cậu mặc trông rất đẹp.”

“Thế à? Tôi cũng thấy vậy.”

“…” Không tự sướng sẽ chết à?

Nhưng, đúng là đẹp thật.

Áo hoodie màu đỏ, là loại áo gió mặc khi đi thể dục, đến cả cái mũ cũng mang hơi hướm hip-hop, mặc lên người Chu Trì thì có vẻ là chàng trai sáng sủa, còn mặc trên người Thẩm Loan, nhất là hai vạt áo che quá mông, dài đến trên đầu gối, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp, trong lúc vô tình lộ ra sự gợi cảm.

Chu Trì chợt nhớ tới hai vị khách hôm trước ngồi thảo luận về mấy chuyện trải nghiệm con gái, anh ấy nghe thấy mấy từ “Chơi chân một năm” không dưới một lần, lúc ấy anh ấy còn khinh thường nghĩ, chân gì mà có sức hấp dẫn như vậy? Bây giờ thì biết rồi, Thẩm Loan chính là người như vậy.

“Vừa mắt không?” Cô cười.

“Hả?!” Anh giật mình.

Thẩm Loan không tiếp tục trêu anh, có vài trò đùa quá trớn sẽ sinh ra hiểu lầm: “Đi trước đây, bên chỗ Dịch Hoằng, tạm thời không liên lạc nữa.”

“Vậy cậu cứ hỗ trợ không công cho ông ta như vậy à?”

“Không phải sốt ruột như vậy, để càng lâu, lãi càng cao.” Nói xong, cầm túi xách lên, mở cửa đi ra ngoài.

C69 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch