Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 68: Đồ điên!! Cút đi!! 2

Chương 68: Đồ điên!! Cút đi!! 2



Thẩm Loan đứng trước tấm gương soi toàn thân xem xét vết hằn đỏ bị Thẩm Khiêm bóp quá chặt tạo thành, trong nháy mắt đó, cô thực sự cảm thấy mình sẽ tan ra thành từng mảnh.

Đưa tay nhẹ nhàng đụng vào: “Shhhh!”

Nhìn cơ thể trẻ trung mơn mởn trong gương, Thẩm Loan mím chặt môi, trong mắt là sự u ám cuộn trào, một lúc sau, mới phun ra một câu: “Cầm thú!”

Bữa trưa, cô không xuống phòng ăn, cơm tối cũng bảo người giúp việc đưa thẳng lên phòng ngủ. Còn người của nhà họ Thẩm sẽ có phản ứng như thế nào với hành động đó của cô, Thẩm Loan không có thừa hơi để suy nghĩ tới việc ấy, bây giờ cô ốc còn không mang nổi mình ốc.

Bởi vì cơ thể yếu đuối này sau một lần uống rượu say khướt thì lại phát sốt.

37 độ 5.

Thẩm Loan vứt nhiệt kế xuống giường, ngồi than vãn một hồi, rõ ràng cô đã rất chú ý ăn uống và rèn luyện, không ngờ vẫn yếu ớt như vậy, chán nản chui vào trong chăn, đều do cái tên Thẩm Khiêm tâm thần kia!

Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, anh ta tức giận như vậy, rõ ràng là đã bị mình ảnh hưởng, so với đại thiếu gia nhà họ Thẩm ở kiếp trước, hiển nhiên anh ta bây giờ càng dễ bị công phá.

Một người có cảm xúc, mới có nhược điểm.

Tâm trạng của Thẩm Loan lập tức tốt lên, xem ra cố gắng bấy lâu nay không uổng phí, chí ít, cô đã biết làm thế nào để có thể hoàn toàn chọc tức người đàn ông kia. Còn, hậu quả…

Tạm thời không cần nghĩ, ngủ một giấc đã.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Loan giơ nhiệt kế, soi mức thủy ngân dưới ánh mặt trời, 37 độ, đã hạ sốt. Cô nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện cổ họng khá đau, đến trưa bắt đầu ho khan.

Cô xuống lầu, gọi một người giúp việc lại: “Có thuốc hạ sốt không?” Gần như bị mất tiếng.

“Cô ba, cô không thoải mái ạ?”

“Ừm.”

“Có muốn mời bác sĩ gia đình không? Tôi đi gọi điện thoại…”

“Tôi nói, thuốc hạ sốt là được rồi.” Cô không kiên nhẫn ngắt lời.

Người giúp việc rụt cổ: “Vậy để tôi tìm giúp cô.”

Thẩm Loan trở về phòng, bây giờ tay chân cô như nhũn cả ra, toàn thân không có sức, chỉ muốn nằm ngay đơ trên giường. Cỡ khoảng mười lăm phút sau, cửa bị mở ra, cô tưởng người giúp việc đi lên, khàn giọng nói: “Đặt lên bàn là được.”

Nhưng người đó không rời đi, mà tới cạnh giường.

“Tôi nói cô để…” Chưa nói xong đã im bặt, cô đề phòng nhìn bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh giường.

Thẩm Khiêm phát hiện mới một ngày không gặp, hình như cô lại gầy đi. Vốn quai hàm đã chẳng có thịt mấy bây giờ lõm hẳn xuống dưới, bờ môi trắng bệch, làm nổi bật cặp mắt đen nhánh, nhất là khi cô chăm chú nhìn vào người khác, rất giống như hai viên đá màu đen bóng rất có giá trị thưởng thức.

Sáng chói, rạng rỡ như vậy.

“Sợ anh vậy sao?” Anh ta thấy rõ sự đề phòng trong đôi mắt cô, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy phức tạp không thể giải thích được, có hơi nhói nhói, có hơi chan chát.

Thẩm Loan đảo mắt, bởi vì đắn đo không xác định được thái độ của đối phương, nên cô im lặng theo dõi tình huống: “Có chuyện gì sao?”

“Em không thoải mái?” Người đàn ông ngồi ở mép giường, đưa tay ra sờ thử trán của cô.

Thẩm Loan quay đầu, tránh đi.

Tay người đàn ông khựng lại giữa không trung, bầu không khí hơi xấu hổ.

“Anh đã gọi điện thoại cho bác sĩ, em chờ một lát.” Chợt, nhẹ giọng thở dài: “Hôm qua, là do anh không khống chế được chính mình, nên tức giận với em.”

Thẩm Loan đảo mắt không nói.

“Em cũng đã đẩy anh ngã xuống cầu thang, bây giờ sau lưng còn đau, cho nên chúng ta hòa nhau chứ?”

“…”

Thẩm Loan cúi đầu, như một cô gái nhỏ bị tủi thân, nhưng chỉ có mình cô biết, trong nội tâm đang gào thét như thế nào.

Thẩm Khiêm đang cúi đầu trước cô?

Phản ứng đầu tiên không phải là vui vẻ, mà là chuông báo động reo lên inh ỏi!

C72 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch