Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 76: Lục gia đến

Chương 76: Lục gia đến



“Lục gia, tới rồi.” Sở Ngộ Giang dừng xe một bên, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giây tiếp theo, cặp mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, đen nhánh sâu thẳm, xuất hiện ánh sáng.

“Lăng Vân đâu?”

“Cậu ấy đi tiếp Tam gia rồi, chắc còn chưa tới.”

“Ừ. Vào trước đi.”

Tầng cao nhất của Sơn Trang Ôn Tuyền, sau hai năm căn phòng được đặc biệt xây dựng xa hoa cho ông chủ cuối cũng cũng chờ được chủ nhân.

Quyền Hãn Đình tắm rửa xong, mặc áo tắm dài đi ra, Hồ Chí Bắc và Lăng Vân đã ngồi trên sô pha đợi được một lúc.

Hai người thấy thế, giả bộ đứng dậy, bị Quyền Hãn Đình giơ tay ngăn lại: “Ngồi nói.”

“Lão lục, lần trước cậu để tôi điều tra tập đoàn Hằng Dịch, nói chừng cũng có chút mặt mày.”

“Nói nghe một chút.”

Hồ Chí Bắc suy nghĩ một chút, dường như đang sắp xếp lại ngôn ngữ: “Tập đoàn Hằng Dịch lúc đầu làm vật liệu xây dựng, sau lại tiến quân vào bất động sản, nhưng nguyên nhân bởi vì giữa đường có chính sách chuyển đổi phát triển khách sạn, trước mắt có được hàng loạt nhãn hiệu Hải Thiên Nguyên Cảnh, ở Bắc Hải cũng được xem như xếp trong top 10 xí nghiệp lớn. Tổng giám đốc Dịch Hoằng xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vì thoải mái và ra tay hào phóng nên ở trong hai giới hắc bạch đều được chào đón. Không nói quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không chơi trò âm mưu quỷ kế kia.”

Thử hỏi, một người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản lỗ mãng như thế làm sao đào hố được người thừa kế trưởng thành trong hoàn cảnh kia của nhà họ Thẩm, không chỉ có như thế, còn thành công dụ đối phương nhảy vào bẫy rập?

Hồ Chí Bắc: “Trong chuyện này chắc chắn có điều kỳ lạ, tôi đoán, hơn phân nửa là do tình huống của Thẩm Khiêm mới làm Dịch Hoằng nắm được cơ hội. Nhưng mà như vậy cũng tốt, bất động sản Thiên Thủy mua miếng đất kia còn mạnh mẽ hơn kẻ tiêu tiền như rác là chúng ta. Cũng phải nói, còn phải cảm ơn Dịch Hoằng đấy.”

“Không hẳn như vậy.” Quyền Hãn Đình đột nhiên nói.

“Lão lục, cậu có ý gì?”

Người đàn ông nhìn về phía ngoài cửa sổ, sườn mặt bao phủ dưới ánh mặt trời, đẹp trai vô cùng: “Muốn cảm ơn, cũng phải cảm ơn người phía sau Dịch Hoằng.”

Sẽ là ai?

Không chỉ quen thuộc với Thẩm Khiêm, lại có thể đoán được trước mọi chuyện--ồ, có chút ý tứ!



Ban đêm, đèn rực rỡ sáng lên.

Hạ Hoài dựa vào vách tường trên hành lang, thỉnh thoảng nâng cổ tay xem đồng hồ, anh ta đã đợi gần mười lăm phút, nhưng mà vẫn rất kiên nhẫn, ai bảo đối phương là tiểu Loan Loan chứ? Vì mỹ nữ, chờ bao lâu cũng đáng giá.

“Loan Loan, cần tôi giúp không?”

“Không cần, tôi đã xong rồi.” Vừa dứt lời, cửa bên trong mở ra, thiếu nữ mặc một bộ váy đen, tấm vải hẹp bao lấy vòng eo mảnh khảnh, chặt không chịu nổi. Chiều dài làn váy vừa đến đầu gối, lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp cân xứng, da trắng như tuyết, vai xếp được thiết kế lộ ra xương quai xanh tinh xảo của thiếu nữ.

Cô xoay người, có chút ngại ngùng nói: “A Hoài, anh có thể giúp tôi kéo khoá lên một chút không? Tôi với không tới.”

Ầm —

Đầu óc Hạ Hoài lập tức nổ tung, trong mắt đều là tấm lưng trắng như tuyết của thiếu nữ, cùng với xương bướm xinh đẹp. Cô thật sự quá gầy, xương cốt càng thêm rõ ràng hơn, làm cho người ta cảm thấy một loại yếu đuối mong manh, lại không hề biết: “A Hoài?”

“À! Em chờ, chờ một chút…” Anh ta lau mồ hôi vừa mới toát ra trong lòng bàn tay nơi ống quần, rồi mới đầu kéo khóa cho Thẩm Loan.

“Được rồi.”

“Cảm ơn. Rất nóng sao? Sao anh lại chảy mồ hôi đầy đầu thế?”

“Có, có chút.”

Thẩm Loan nghi ngờ nhìn anh ta một cái, phải không? Vì sao cô cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, không đến mức nóng như vậy?

Hạ Hoài ho nhẹ một tiếng, làm động tác ga lăng gập khuỷu tay: “Đi thôi, tôi dẫn em đến quán bar dưới mặt đất mở mang tầm mắt.”

C80 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch