Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 80: Làm thuốc giải cho tôi

Chương 80: Làm thuốc giải cho tôi



Theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trần nửa người ngồi trong bể thuốc suối nước nóng lượn lờ sương mù lượn lờ, khuôn mặt như phong cảnh mùa thu, lông mày tựa núi xa, mũi túi mật, môi mỏng ánh hồng không bình thường, kết hợp với màu ửng đỏ hai bên má, đẹp đến mức làm người ta run sợ.

Chỉ là cặp mắt kia lại giống như Sói, sắc bén, lạnh lùng, giống như hai tảng băng ngàn năm không tan, nên rất dễ dàng làm người khác xem nhẹ khuôn mặt tuyệt đẹp kia.

Người đàn ông này rất đẹp, cực kỳ cực kỳ đẹp— đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Loan.

Đồng thời, người đàn ông này cũng rất nguy hiểm, loại nguy hiểm mà lúc nào người này cũng có thể sẽ cắn đứt cổ bạn— đây là phản ứng thứ hai của Thẩm Loan.

“Xin lỗi, không phải tôi cố ý xông tới.” Cô cúi đầu, tránh đối diện trực tiếp với ánh mắt người đàn ông.

“Cút đi!”

“Có người muốn hại tôi, cho nên tôi mượn chỗ của ngài trốn một chút.” Cô gái cụp mi rũ mắt, cổ rũ xuống tạo thành một độ cong duyên dáng, trắng nõn, gầy yếu, làm người ta vô thức rơi giảm bớt đề phòng.

Đáng tiếc, người cô gặp không phải Thẩm Khiêm, càng không phải Thẩm Xuân Giang, giả vờ nhu nhược yếu đuối cũng không được, chỉ càng làm đáy mắt Quyền Hãn Đình thêm lạnh băng, hơi thở trên người càng nguy hiểm.

“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai…” Lời còn chưa nói xong, người phụ nữ giống như mổ mũi tên, chớp mắt đã vọt tới phía sau anh.

Quyền Hãn Đình cảm thấy sau cổ mình bị một thứ gì có đâm vào, xuyên qua da thịt, cả người anh cứng đờ, sau đó giận không thể kiềm chế được.

“Này, tôi khuyên anh tốt nhất đừng rút ra.” Thẩm Loan cười khẽ, khác với lúc trước mềm mại không có tính công kích, trên mặt lộ vẻ hung ác.

Cô giật giật mũi, ngửi mùi thuốc đắng tràn ngập trong không khí tràn, ý cười càng trở nên sâu hơn: “Nếu anh đang tắm thuốc, tôi tin anh cũng không phải hoàn toàn không biết gì về thuốc Đông y, thì nên biết vừa rồi chỗ tôi đâm là huyệt vị gì.”

“À, bản thân khó giữ nổi mà còn muốn uy hiếp người khác?” Anh cười lạnh, không hề sợ hãi.

Thẩm Loan cắn răng, người đàn ông thông minh thính lực rất tốt, đã nhận ra hơi thở hỗn loạn của cô, nếu không phải bị bỏ thuốc, thì chính là bị thương rất nghiêm trọng.

Quyền Hãn Đình không ngửi được mùi máu tươi, cho nên, suy đoán phía trước có khả năng cao hơn.

“A…” Ưm bật ra bên môi, Thẩm Loan cảm thấy trong cơ thể mình giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ nơi bụng nhỏ rơi xuống, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi càng nồng, cô đã không phân biệt được hiện thực hay ảo giác nữa.

Cho đến khi người đàn ông nhẹ lẩm bẩm—

“Xa hương…”

“ Anh biết đây là thuốc gì sao?!” Cô giữ lấy cổ anh, cực kỳ dùng sức.

“Không phải cô đã sớm biết rồi sao? Xuất hiện loại phản ứng này, ngoài xuân dược rất mạnh ra thì còn có thể là cái gì?”

Thẩm Loan cắn răng, móng tay khảm vào trong da thịt người đàn ông: “Tôi hỏi đây là thuốc gì, làm sao mới có thể giải!”

“Không có thuốc nào chữa được.”

“Anh!”

Quyền Hãn Đình cong môi, nhưng giây tiếp theo, nụ cười bên môi hoàn toàn cứng đờ, đọng lại thành một độ cong vừa kinh ngạc vừa lúng túng, sườn cổ truyền đến một cảm giác mềm ấm, mang theo ướt át ướt và nóng bỏng, đó là… Đôi môi người phụ nữ!

Ầm—

Đầu óc mơ màng!

Anh nhanh chóng nhổ cây kim sau cổ ra, xoay tay tát một cái vang dội trên mặt người phụ nữ, bốp—

“Đáng chết!”

Thẩm Loan dừng lại, ôm nửa bên mặt, mắt đen xinh đẹp, giống hai đóa hoa nở dưới Địa ngục, giơ tay lên, cho anh một cái tát, bốp—

“Bỉ ổi!”

Quyền Hãn Đình khó tin, anh vừa bị một người phụ nữ tát?! Thoáng chốc cả khuôn mặt tràn ngập hung ác, đang chuẩn bị ra tay cho người phụ nữ này một chút bài học, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích.

“Vô dụng thôi” Thẩm Loan bật cười: “Tôi chọn đại một chỗ đâm vào, cũng không phải tử huyệt gì, nhưng trên kim có thuốc tê, đâm vào dưới da càng lâu, thuốc sẽ khuếch tán càng nhanh, cho dù bây giờ anh nhổ ra cũng vô dụng, bởi vì — lúc anh do dự, cũng đã mất đi cơ hội phản kháng tốt nhất. À còn nữa, cửa đã bị tôi dùng dấu vân tay khoá rồi, cho dù anh có gọi rách cả yết hầu, đầu nấm ngoài kia cũng không nghe thấy.”

“Mục đích của cô?” Đôi mắt như chim ưng, lộ ra hơi thở chết chóc.

Thẩm Loan lại không cảm giác được, tiến đến bên cổ rồi hôn một cái: “Ngủ với tôi.”

C84 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch