Luyện Khí tầng ba đánh với Luyện Khí tầng năm, sao mà thắng nổi, đi lên cũng chỉ tổ bị Tề Minh dần cho nhừ tử.
Đến góp vui cho có mặt là được rồi.
Đương nhiên.
Trái lại, đám Tiêu Phàm, Lâm Thanh Huyền, Kiều Ngọc Tiên tỷ thí mấy lần liền, đao pháp của Tiêu Phàm quả thật không giống người thường, cơ bản chẳng ai đỡ nổi một đao của Tiêu Phàm, tất cả đều một đao là bại.
Thực lực của Lâm Thanh Huyền, Kiều Ngọc Tiên cũng không phải dạng vừa.
“Số 01000 Tề Minh đấu với số 0984 Trần Khiết.”
Trưởng lão tạp dịch hô.
Xoạt!
“Tề sư huynh.”
Trần Khiết bước mấy bước đã nhảy lên lôi đài rồi, hiển nhiên là đã sử dụng một loại thân pháp nào đó, hành lễ với Tề Minh, nói: “Xin hãy chỉ giáo.”
“Hử?”
Tề Minh lại hơi sửng sốt, hết cách rồi, hắn đã quen với việc đối thủ đầu hàng rồi, “Ngươi không đầu hàng à?”
“Sư đệ muốn thử xem.”
Trần Khiết cười cười.
“Vậy tùy ngươi.”
Tề Minh nói.
Rồi sau đó.
Tề Minh đi lên lôi đài.
“Tề sư huynh, sư đệ bất tài, tu luyện Thanh Vân kiếm thuật suốt ba năm trời mà giờ vẫn chỉ dừng ở cảnh giới Dung Hội Quán Thông, không tài nào lên được mức Xuất Thần Nhập Hóa.”
Keng!
Trần Khiết có khuôn mặt thanh tú, dáng người thon dài, trong tay cầm một thanh phù bảo trường kiếm, thân kiếm lấp lánh ánh bạc, “Kiếm này có tên là Ngân Sương kiếm, phù bảo hạ phẩm Luyện Khí kỳ.”
“Ồ.”
Tề Minh thản nhiên đáp.
“Tề sư huynh, ngươi không lấy vũ khí phù bảo của ngươi ra sao?”
Trần Khiết nhíu mày.
“Không dùng được.”
Tề Minh trả lời.
“Ngươi!!!”
Trên mặt Trần Khiết rõ ràng có chút tức giận, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tề sư huynh, dù ngươi đã là Luyện Khí tầng năm, tu vi đúng là cao hơn sư đệ rất nhiều, nhưng ngươi coi thường ta đến thế, đến lúc đó ngươi mà thua thì đừng bảo ta chiếm tiện nghi của ngươi đấy.”
“Tề Minh tự phụ quá.”
“Đúng đó đúng đó.”
“Dù gì Trần Khiết cũng là Luyện Khí tầng ba, Thanh Vân kiếm thuật thiếu chút nữa là đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa rồi, vậy mà Tề Minh lại không dùng vũ khí, muốn tay không tỷ thí với Trần Khiết, đúng là quá tự cao tự đại mà.”
“E là Tề Minh sẽ lật thuyền trong mương thôi.”
“......”
Chung quanh.
Đám đệ tử tạp dịch thảo luận sôi nổi.
“Ra tay đi.”
Vậy mà Tề Minh lại nói.
“Đắc tội rồi.”
Keng!
Một tia tàn nhẫn lóe lên trên khuôn mặt Trần Khiết, thân ảnh lay động như linh xà uốn lượn, chuyển động vặn vẹo, lúc trái lúc phải, vô cùng mạnh mẽ, đây là thân pháp Linh Xà Bộ.
Chỉ trong chớp mắt.
Trần Khiết đã đến gần Tề Minh.
“Thanh Vân kiếm thuật.”
Ngân Sương kiếm trong tay Trần Khiết đánh tới, chém ra từng đạo kiếm quang, giống như Thanh Vân không ngừng lưu chuyển, liên miên không dứt, uy lực kinh người. “Giết!”
“Linh Xà Bộ phối hợp với Thanh Vân kiếm thuật.”
“Tốc độ không tồi, thời cơ không tồi, lực đạo cũng không yếu.”
“Tề Minh sơ suất thật rồi.”
Trong lòng ba vị trưởng lão tạp dịch cũng nghĩ vậy.
Thế nhưng.
Tề Minh lại chỉ chớp chớp mắt, đồng thời tay phải cũng xuất ra kiếm chỉ, linh lực tụ lại trên đầu ngón tay, biến thành một đạo kiếm khí màu xanh.
Kiếm chỉ về phía trước một chút.
Keng!!!
Đánh thẳng vào điểm sơ hở và yếu kém trong kiếm chiêu của Trần Khiết, kiếm khí màu xanh mạnh như vũ bão, nhanh chóng đánh tan tất cả kiếm chiêu và kiếm quang của Trần Khiết.
Tán loạn hết.
Trong nháy mắt, khung cảnh như đứng im.
Ngân Sương kiếm của Trần Khiết rơi xuống đất, mà kiếm chỉ Tề Minh kề trước yết hầu Trần Khiết, chỉ cách yết hầu Trần Khiết có một ngón tay, kiếm khí phun ra nuốt vào, đâm xuyên qua làn da ở vùng yết hầu của Trần Khiết, máu tươi rỉ ra.
Giờ khắc này.
Thân thể Trần Khiết cứng ngắc, không dám nhúc nhích, chỉ sợ yết hầu của mình sẽ bị đâm xuyên,cả người toát đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Gió nhẹ thổi tới.
Từ đầu đến cuối, bước chân Tề Minh không hề xê dịch, cơn gió thổi tung vạt áo của hắn, cũng khiến tóc trên trán Tề Minh rối tung.
Khuôn mặt Tề Minh góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể, trông chẳng chút thanh tú, cộng thêm dáng người Tề Minh vừa cao vừa gầy, tạo thành một loại khí chất cương nghị chín chắn.
Lúc này.
Lại có một kiểu đẹp trai lộn xộn nhưng bá đạo.
“Đẹp...... Đẹp trai quá......”
Khuôn mặt thanh tú của Kiều Ngọc Tiên phiếm hồng, nhịn không được thốt lên.
Không hề nghi ngờ Trần Khiết đã thua rồi, hơn nữa thua cực kỳ triệt để, trái lại làm nổi lên thực lực sâu không lường được của Tề Minh, làm cho Tề Minh gần như đã ngồi ở vị trí thứ nhất của viện tạp dịch chữ Đinh.
Tới gần chập tối.
Tỷ thí của viện tạp dịch chữ Đinh toàn bộ chấm dứt.
Trong lúc tỷ thí.
Cũng không có hắc mã gì nào nhảy ra, mười đệ tử tạp dịch đại biểu cho viện tạp dịch chữ Đinh được tuyển ra toàn bộ, chính là mười người đứng đầu bảng thăng cấp của viện tạp dịch chữ Đinh.
Bao gồm cả Tề Minh ở bên trong.
Lệ Phi Vân cũng được chọn.
Chẳng qua.
Kế tiếp tỷ thí sàng lọc của bốn viện tạp dịch lớn sẽ được tiến hành vào ngày hôm sau, tên của ba mươi đệ tử tạp dịch đại biểu cho ba viện tạp dịch lớn Giáp Ất Bính cũng đều sẽ công bố ra.
Tề Minh lại không chú ý đến quá nhiều.
Trái lại là Diệp Đôn và Chu Tiểu Nhàn bọn họ, mất không ít tâm tư nghe ngóng một ít tình hình của ba mươi đệ tử tạp dịch của ba viện tạp dịch lớn Giáp Ất Bính kia cho Tề Minh.
Vào buổi tối.
“Lão đại.”
Chu Tiểu Nhàn đã đi sang đây, vẻ mặt thần bí nói: “Ngươi cũng biết trong bốn viện tạp dịch lớn Giáp Ất Bính Đinh, đều có những đệ tử tạp dịch có thực lực không tầm thường không?”
“Ngươi dám thừa nước đục thả câu với lão đại, không muốn sống rồi sao.”
Trương Thanh quát: “Còn không nhanh chóng nói hết tất cả chuyện thăm dò được cho lão đại.”
“Mất thời gian.”
Hồ Cương nói: “Để ta nói đi.”
“Để ta, để ta.”
Hà Bình la to.
“Diệp Đôn.”
Tề Minh lại nói: “Ngươi nói.”
“Được.”
Diệp Đôn dường như có chút mất hồn mất vía, sau khi nghe được Tề Minh nói, mới hồi phục lại tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Thật ra ở trong bốn viện tạp dịch lớn, tu vi của Tề sư huynh đã chính là người cao nhất.”
“Nhưng còn có ba người đạt tới Luyện Khí tầng bốn.”
“Lần lượt là Tào Vân Hải của viện tạp dịch chữ Giáp, Chu Hữu Đức của viện tạp dịch chữ Ất, cùng với Đường Băng của viện tạp dịch chữ Bính, hơn nữa thực lực của mỗi một vị đều rất mạnh.”
“Ở trong ngoại môn Tào Vân Hải còn có một vị anh trai thực lực rất mạnh, nghe nói sắp Trúc Cơ thành công, có hy vọng bước vào nội môn trong mấy năm kế đây.”
“Ngoại trừ cái đó.”
“Cũng còn có không ít đệ tử tạp dịch có bối cảnh.”
“Ừ.”
Tề Minh gật gật đầu.
“Đúng rồi lão đại.”
Chu Tiểu Nhàn nói: “Ngày mai, bốn viện tạp dịch lớn của Thanh Vân Phong thi đấu tranh quyền bá chủ, tuy rằng chỉ sàng lọc ra mười đệ tử tạp dịch đại biểu cho Thanh Vân Phong xuất chiến, thế nhưng ba người đứng đầu sẽ có không ít khen thưởng.”