Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 10: Tại sao trọng sinh rồi sư huynh còn thảm hơn

Chương 10: Tại sao trọng sinh rồi sư huynh còn thảm hơn

Lại thế nữa!

Sao lại như vậy nữa?

Kiếp trước, sư huynh của hắn ta cũng bị hại đến mất công việc như vậy, cả đời vô tri vô giác!

Kết quả trọng sinh rồi, sư huynh của hắn ta càng thảm hơn!

Chưa đến hai ngày đã trực tiếp vào nhà giam luôn rồi!

Hắn ta trọng sinh được hai ngày nhưng cũng chưa làm được gì cả, kết quả bản thân thì nằm viện, sư huynh còn vì hắn ta mà vào tù ngồi!

Cảm giác như thể toàn bộ xã hội này tràn đầy ác ý sâu sắc đối với hắn ta vậy.

Lẽ nào, ông trời cũng đang giúp hắn hay sao?

Giúp tên ác quỷ này?

Một loại cảm giác vô lực bao phủ khắp toàn thân!

Lẽ nào, lần này mình lại thua nữa sao?

Không!

Mình tuyệt đối không chịu thua!

Hắn phát ra tiếng giận dữ trong lòng: “Trời đã cho ta một cơ hội chính là muốn cho ta bù đắp toàn bộ tiếc nuối, đánh bại tên ác ma này! Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi, Lâm Bắc Phàm, ngươi cứ đợi đấy cho ta!”

“Ta phải trả lại những đau khổ mà ngươi đã gây ra cho cơ thể ta về gấp mười lần, một trăm lần!”

Một bên khác, Lâm Bắc Phàm cũng đang nghĩ ngợi.

Tuy đã chặt được cánh tay trái, cánh tay phải của Tiêu Thần nhưng bây giờ vẫn chưa thể đắc ý.

Vì đối phương là con trai ruột của thế gia, là người tuyệt đối sẽ không dễ dàng thất bại như vậy.

Cho hắn ta một chút cơ hội nghỉ lấy hơi là hắn ta có thể ngóc đầu trở lại ngay.

Về phần tự mình ra tay giải quyết hắn ta…

Đây đơn giản là nghĩ quá nhiều rồi!

Người mà hắn phải đối phó không chỉ có một nam chính mà là mấy nam chính lận.

Không những có nam chính mà còn có rất nhiều nhân vật phản diện lớn nữa.

Mấy người này đều rất tinh ranh, hơn nữa được thiên đạo bảo vệ, chỉ cần mình lộ ra một chút sợ hở là có thể bị đối phương bắt được ngay, sau đó đánh cho tơi bời hoa lá!

Bọn họ có thể thua rất nhiều lần, nhưng chỉ cần mình thua một lần chính là hoàn toàn xong phim!

Cho nên mình tuyệt đối không thể lộ ra bất cứ yếu điểm nào hết!

Toàn bộ hành động đều phải làm đến mức không để lộ dấu vết, sạch sẽ lưu loát!

Có thể không tự mình ra tay thì tuyệt đối không ra tay!

Có thể mượn tay người khác thì hãy mượn tay người khác!

Dù sao thì mình nhất định cũng phải sạch sẽ!

Như vậy không dám nói là vô địch nhưng chí ít cũng bất bại!

Hơn nữa, hắn vẫn cảm thấy tự mình ra tay quá thấp kém!

Không phù hợp với tiêu chuẩn của nhân vật phản diện lớn!

Kiếp trước, hắn dựa vào các loại thủ đoạn và âm mưu chơi đám nam chính này đến mức sống không bằng chết, thấy hắn đều sợ hãi!

Được gọi là hỗn thế ma vương…

Một người đàn ông cay độc!

Lẽ nào trọng sinh một lần, sở hữu nhiều năng lực hơn còn đấu không lại bọn họ chắc?

“Chúng ta cứ từ từ chơi, không vội!”

Lâm Bắc Phàm mang theo tâm trạng sung sướng đi tới bệnh viện Tống thị.

Lúc này, Tống Vũ Tinh đang bận xử lý chuyện của Triệu Tư Minh, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tới, nàng hỏi: “Nghe nói khi ấy ngươi có mặt tại hiện trường, là một trong những nhân chứng, tình hình là thế nào vậy?”

“Lúc đó ta vừa vặn tới bệnh viện thăm Tiêu Thần, nhưng vừa đến cổng phòng bệnh đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương! Âm thanh đó rất thảm, truyền khắp toàn bộ tòa nhà!”

“Vì thế ta và các y tá bệnh viện ở xung quanh cùng nhau lao vào, chỉ nhìn thấy Triệu Tư Minh cầm một cây ngân châm vừa dài vừa thô cắm vào lồng ngực của Tiêu Thần, gần vị trí tim này, độ sâu đến bảy, tám li lận, vô cùng dọa người!”

“Sau đó, Triệu Tư Minh bị chúng ta lao vào trong khống chế! Sau đó không lâu, khoảng mười phút thì cảnh sát tới bắt hắn ta đi! Tình hình đại khái là như thế!”

Lâm Bắc Phàm thành thật giải thích, không hề phóng đại cũng không hề giảm nhẹ đi.

Tống Vũ Tinh nhíu mày: “Sao bác sĩ Triệu đang yên đang lành lại muốn giết người chứ? Nghe nói người đó còn là sư đệ của hắn ta, quan hệ vô cùng không tồi, hoàn toàn không có lý do mà!”

“Trong quá trình bắt giữ, từ đầu đến cuối đối phương đều kiên trì nói mình đang cứu người chứ không phải đang giết người. Nhưng ai sẽ dùng một cây kim dài như vậy và thô như thế để cứu người chứ, hơn nữa đâm còn gần tim, cắm còn sâu như vậy nữa!”

Tống Vũ Tinh thở dài một tiếng.

Bây giờ đến cùng nàng vẫn không thể tin được đối phương sẽ làm như vậy cho lắm!

Nhưng không tin thì có thể làm thế nào được?

Có bằng chứng lại có nhân chứng, chỉ là động cơ không rõ ràng mà thôi!

Hơn nữa, đối phương thân là một bác sĩ còn dám hành hung ngay trong bệnh viện, tính chất quá nghiêm trọng!

Phía cảnh sắt chắc chắn sẽ xử lý nghiêm!

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Chuyện này các ngươi định xử lý thế nào?”

“Còn có thể xử lý thế nào được nữa?” Tống Vũ Tinh đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Cho dù có trong sạch hay không thì chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu tới bệnh viện chúng ta, ai dám tìm bác sĩ như thế để khám bệnh nữa? Cho nên không thể dùng tiếp được nữa! Tạm thời đình chỉ công tác để điều tra, nếu cuối cùng chứng minh được bản thân trong sạch, vậy lại tìm một lý do cho hắn ta từ chức vậy.”

“Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện phiền lòng này nữa! Đến giờ cơm tối rồi, chúng ta đi ăn tối đi! Ta tra được một quán ăn mới mở, nghe nói vị không tồi, chúng ta cùng đi thử đi!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong đợi.

“Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi!” Tống Vũ Tinh tức giận bảo.

“Vậy ngươi có đi không?”

“Đương nhiên là đi rồi, ăn no mới có sức mà giảm cân chứ!”

“Chuẩn luôn! Chúng ta mau đi thôi!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch