Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 19: Ngươi lẳng lơ quá, nhưng ta rất thích

Chương 19: Ngươi lẳng lơ quá, nhưng ta rất thích

Lúc này, tại sân DJ bắt đầu khuấy động bầu không khí.

Còn có một ca sĩ lên sân khấu hát.

Sau đó đúng lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Diệp Tinh Thần nhanh chóng lao lên sân khấu, một cước đá bay ca sĩ, giành lấy micro, đứng trên sân khấu với vẻ uy phong lẫm liệt.

Mọi người đều ngây người.

“Người đó là ai vậy?

“Hắn ta muốn làm gì?”



“Tên vừa rồi hát không hay, để ta hát cho! Mọi người hãy lắc mình theo tiết tấu của ta nào!”

Diệp Tinh Thần cầm micro, cất tiếng hát chứa chan tình cảm lại cố tình khàn giọng: “Đóa hoa trong lòng, ta muốn đưa ngươi về nhà! Trong quán bar đêm hôm đó, ai quan tâm là thật hay giả…”

Kết quả hát xong đoạn cao trào lại trực tiếp chuyển sang một bài hát khác.

“Ta là Thái Sơn nhà kế bên, nắm lấy dây leo tình yêu, hãy nghe ta nói.”

“Ố ô… ố…”

“Ồ ô… ô…”

“Ngươi là Jenny xinh đẹp, nắm tay ta đi khắp chân trời góc bể!”

“Ồ ô… ô…”

“Ố ô… ô…”

Sau đó lại sang bài hát tiếp theo.

“Hãy để gió lớn thổi, thổi mãi như vậy đi, đem hết những nỗi đau và bi thương trong lòng ta bay mất!”

“Hãy để cho cơn mưa lớn kia cuốn trôi những thổn thức trong gió, cả ngươi của trước kia đi!”

“Như thể đã được ông trời định sẵn!”

Tiếp đó lại là một bài hát khác.

“Mình bắt chước loài mèo kêu nhé, kêu cùng ta meo meo meo meo…”



Tuy rằng lúc thì câu nọ lúc thì câu kia, chẳng một câu nào đúng điệu, nhưng người tới nơi này chơi hoàn toàn không để ý đến việc ngươi hát có dễ nghe hay không, mà chỉ để ý bầu không khí thôi!

Cứ như vậy, bầu không khí lại bị khuấy đảo lên một cách kỳ diệu!

Mấy trăm người có mặt ở đó lại cùng biểu diễn, cùng lắc lư điên cuồng.

Vì thế nam chính Diệp Tinh Thần hát càng cháy hơn, nhảy càng lẳng lơ hơn.

Mông lắc một cái, quay một cái, lẳng lơ khỏi phải nói!

“Niềm vui ơi, tới đây nào, dù sao ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ!”

“Ái tình ơi, tới đây nào, dù sao thế gian đâu thiếu kẻ dại khờ.”



Đám người Lâm Bắc Phàm ở bên dưới đều chết lặng, trừng to đôi mắt nhìn Diệp Tinh Thần đang thỏa sức lắc lư trên sân khấu!

Một vệ sĩ nam tính như thế lại hát một bài hát lẳng lơ đến vậy, nhảy một điệu cũng lẳng lơ như thế!

Mấu chốt là hắn ta nhảy còn rất đẹp mới chết chứ!

Trông vô cùng hăng hái!

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thốt ra một câu!

Nếu đàn ông lẳng lơ sẽ không có việc của nữ nhân nữa!

Hà Tu Văn không nhịn được mà vỗ tay: “Lâm Bắc Phàm, người anh em này của ngươi quá lợi hại, đúng là người cầm trịch ở đây rồi! Nhảy lẳng lơ quá, lắc còn đẹp hơn cả nữ nhân, ta suýt thì động lòng luôn rồi đây này! Có thể mượn hắn ta tới đây cho ta chơi vài ngày được không? Có hắn ta ở đây, chỗ ta nhất định sẽ nổi như cồn!”

Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Cái này ngươi phải hỏi hắn ta ấy, ta hoàn toàn không có ý kiến! Nhưng không thể không nói hắn ta nhảy thật sự rất đẹp!”

Chỉ có Liễu Như Mi là vô cùng chán ghét: “Êu, biến thái!”

Đúng lúc này, một gái nhảy lao lên sân khấu, vừa lắc lư theo vừa nói với giọng khiêu gợi: “Anh trai, ngươi lẳng lơ quá, nhưng ta rất thích!”

Diệp Tinh Thần vừa nhảy vừa nói: “Ta còn có cái nóng bỏng hơn, muốn xem không?”

“Muốn!” Mấy trăm người bên dưới đồng thanh trả lời.

“Come on, baby!”

Diệp Tinh Thần hô to một tiếng, cởi phăng cái áo trên người ra, lộ ra cơ bụng rắn chắn.

“Oa!” Quán bar hào hứng hẳn lên.

“Cởi thêm cái nữa đi!”

“Cởi nữa đi!”



Nam chính Diệp Tinh Thần đã hưng phấn không hề do dự mà cởi thắt lưng, ném ra ngoài.

“Cởi tiếp đi!”

“Cởi sạch sành sanh luôn!”



Diệp Tinh Thần vừa lắc lư người vừa đá hai chiếc giày đi, chân trần đứng trên sân khấu.

“Cởi đi cởi đi…”

“Tiếp tục cởi đi!”



Diệp Tinh Thần cởi quần xuống, ném lên thật cao.

Mọi người càng điên cuồng hơn: “Cởi đi cởi đi… cởi đi! Cởi hết cho ta!”

Vì thế, Diệp Tinh Thần lại cởi xuống.

Cởi đến cuối cùng chỉ còn lại cái quần xà lỏn.

“Các ngươi nói xem, có cần cởi nữa không?”

“Cởi!” Mọi người đồng thanh lên tiếng.

Diệp Thần Thần đặt tay lên cái quần xà lỏn, đong đưa người và bảo: “Được! Các ngươi muốn xem, vậy ta… cởi cho các ngươi xem!”

Đột nhiên Hà Tu Văn đứng dậy: “Mau kéo hắn ta xuống!”

Lập tức có hai người lao lên trên, kéo Diệp Tinh Thần ra hậu đài.

Lâm Bắc Phàm chưa được thỏa chí cho lắm: “Đang xem hay mà, sao không cho hắn ta cởi nữa?”

Hà Tu Vân tức giận đáp: “Không thể cởi nữa, chỗ của ta là quán bar chính quy! Nếu cởi thì nơi này sẽ phải đóng cửa chỉnh đốn mất!”

Cứ như vậy, mọi người trải qua một tối sảng khoái.

Nghe nói đêm ấy còn có người đăng đoạn ghi hình lên trên mạng, trong nháy mắt đã nổi khắp mạng Internet.

“Oa! Anh vệ sĩ này ở đâu vậy, nhảy lẳng lơ quá đi à!”

“Ha ha! Đúng là hoàn toàn giải phóng thiên tính mà!”

“Ta dám cược! Người lớn lên nam tính không thể nhảy lẳng lơ bằng hắn ta được, nhảy cháy như thế không được nam tính cho lắm đâu!”

“Vừa rạng rỡ vừa lẳng lơ, yêu rồi yêu rồi!”

“Mau tiến quân vào phòng phát sóng trực tiếp đi, ta ủng hộ ngươi!”



Ngày hôm sau, sau khi Diệp Tinh Thần rời giường nhìn thấy một màn này lập tức phun ra một ngụm máu.

“Một đời anh hùng của ta đã bị hủy như vậy ư!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch