Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 3: Nam chính thật sự quá đáng thương

Chương 3: Nam chính thật sự quá đáng thương

“Ta ước cho mình bị năm mươi cân… năm mươi cân hơi nhẹ nhỉ, bị người đẹp sáu mươi cân đè chết!” Lâm Bắc Phàm cầu nguyện một cách thành kính.

[Ting! Cầu nguyện thành công!]

Lúc này, Tống Vũ Tinh mỉm cười, nói: “Thật ngại quá, ta đi nhà vệ sinh một chút!”

“Mời cứ tự nhiên!”

Tống Vũ Tinh đứng dậy, kết quả chưa đi được hai bước thì giày cao gót dưới chân lại gãy, sau đó cơ thể không tự chủ được đè lên người Lâm Bắc Phàm.

“Cẩn thận!”

Cho dù phản ứng của hắn nhanh thì cũng không kịp.

Hai người cùng ngã xuống đất.

Bịch một tiếng.

Lâm Bắc Phàm cảm nhận độ ấm trong tay, nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hắn nói với vẻ sững sờ: “Có phải ngươi sáu mươi cân không?”

Sắc mặt của Tống Vũ Tinh đỏ bừng: “Trưa nay… trưa nay ăn hơi nhiều!”

Lâm Bắc Phàm an ủi: “Ngươi cao một mét bảy hai, nặng có sáu mươi cân thật sự không tính là béo!”

Tống Vũ Tinh xấu hổ: “Đừng nói nữa, mau đỡ ta dậy!”

“Được, nào!”

Cách đó không xa, nam chính Tiêu Thần nhìn thấy một màn này tức muốn phát điên.

Cốt truyện vừa mới bắt đầu thôi, hắn ta còn chưa ra tay mà vợ mình đã bi người khác chiếm lời rồi!

Cảm giác hình như trên đầu lóe lên một tia sáng!

Đó là một tia sáng màu xanh lục!

Xanh đến mức tim hốt hoảng!

Vì thế tốc độ đi của hắn ta càng nhanh hơn.

Kết quả vấp phải chân của một người qua đường mà ngã sấp mặt.

Mà người đó lại là một cô gái mập mạp nặng một trăm hai mươi cân, thoạt nhìn tròn ủng, cơ thể rất nặng vốn đã đứng không vững, đi đường cực kỳ tốn sức rồi, kết quả còn vấp một cái như vậy, trọng tâm càng mất thăng bằng, cũng ngã theo.

“Ối giời ơi!”

Chỉ thấy rầm một tiếng vang lớn.

Âm thanh chấn động toàn bộ tòa nhà.

Hình như còn nghe thấy cả tiếng xương gãy nữa.

Dọa tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Cô gái mập lắc đầu, nói với vẻ mơ hồ: “Ế? Hình như không sao…”

Bên dưới nàng ta truyền ra tiếng kêu đau đớn: “Ngươi không sao nhưng… ta thì có nhé!”

Cô gái mập vội vàng lăn xuống khỏi người hắn ta, vội vàng bảo: “Ôi xin lỗi… ngươi có sao không? Có bị nặng không?”

“Ôi chao… đừng động vào!”

Sắc mặt của Tiêu Thần xanh đến phát tím: “Xương sườn… gãy rồi!”

“Ơ được… ta không động nữa…” Cô gái mập có hơi luống cuống đứng dậy.

Kết quả trọng tâm vẫn không vững, lại ngồi xuống như Thái Sơn đè đỉnh.

“Rắc!”

Nam chính Tiêu Thần: “…”

Cô gái mập dùng hai tay ôm mặt: “Xin lỗi! Ta không cố ý đâu!”

“Đừng nói nữa, mau gọi xe cứu thương!”

Cách đó không xa, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy một màn này cũng kinh hãi.

Bị một cô gái mập nặng một trăm hai mươi cân đè gãy xương sườn…

Thế này thật sự cũng hơi thảm đấy!

Hình như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng chưa thảm như thế!

Tiếp đó, mọi người bắt đầu cứu giúp.

Trong đó, Lâm Bắc Phàm là người tích cực nhất.

Hắn tới trước mặt nam chính Tiêu Thần, nhìn sắc mặt xanh như tàu lá chuối của hắn ta, còn hỏi với vẻ quan tâm: “Người anh em, ngươi có sao không, không sao chứ?”

Hai mắt của nam chính Tiêu Thần bốc hỏa, nhìn thấy kẻ thù gần trong gang tấc mà bản thân lại chỉ đành bó tay, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta… không sao!”

Lâm Bắc Phàm trách cứ: “Người anh em, đừng cậy mạnh, xương sườn gãy ba cái rồi mà còn nói không sao? Thương gân động cốt mất một trăm ngày, ngươi không nằm một, hai tháng thì không khỏe lại được đâu! Người anh em, ngươi yên tâm, ta đã gọi xe cứu thương giúp ngươi rồi!”

“Ta cảm ơn ngươi… cảm ơn cả nhà ngươi nhé!”

“Không cần khách sáo, đây đều là chuyện ta nên làm mà!”

Không lâu sau, xe cứu thương tới khiêng bệnh nhân Tiêu Thần lên xe.

Trên xe cứu thương, Lâm Bắc Phàm vô cùng áy náy nói: “Vũ Tinh, thật ngại quá, bữa tối nay chỉ có thể hủy bỏ thôi!”

Tống Vũ Tinh lắc đầu, đáp với vẻ vô cùng quan tâm: “Không sao, cứu người quan trọng hơn! Thật ra, ta phát hiện ra con người ngươi rất tốt, thấy việc nghĩa hăng hái làm, lấy cứu giúp người làm niềm vui, người có phẩm chất này không nhiều đâu!”

Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào khác, con người ta có một tật xấu chính là thích lo chuyện bao đồng!”

“Đây không phải tật xấu, đây là ưu điểm chứ!”

“Nếu bữa tối nay đã không ăn được vậy đổi ngày khác ta sẽ mời ngươi!”

“Được, nói rồi đấy nhé!”

Người thứ ba – Tiêu Thần nằm trên cáng, nhìn một màn này với đôi mắt phun ra lửa.

Đổi cẩu nam nữ!

Ta đã thế này rồi mà các ngươi vẫn còn tình tứ với nhau!

Thích tình tứ sẽ chết thật nhanh!

Lúc này, xe cứu thương lái qua một cái ổ gà phát ra cơn chấn động, ảnh hưởng đến Tiêu Thần.

Hắn ta đau đến mức sắc mặt trắng bệch!

Khoảng mười lăm phút, mọi người mới tới bệnh viện.

Lâm Bắc Phàm bận trước bận sau giúp đối phương xử lý thủ tục nhập viện, còn nộp trước viện phí.

Một màn này đều rơi vào trong mắt của nữ chính Tống Vũ Tinh.

“Đây là một nam nhân có trách nhiệm!”

Sau khi thông qua chụp phim, bác sĩ chẩn đoán nam chính Tiêu Thần chỉ gãy ba cái xương sườn, bị thương không tính là nghiêm trọng.

Sử dụng cách chữa trị đeo đai cố định ở ngực để cố định xương sườn ở phần ngực, người nằm trên giường bất động, ngươi phải uống ít thuốc liền xương khớp, như vậy sau hai tháng mới có thể khôi phục lại bình thường.

Sau khi làm xong toàn bộ những chuyện này, bác sĩ quan tâm hỏi: “Thế nào?”

Sắc mặt của nam chính Tiêu Thần nhợt nhạt, không ngừng túa mồ hôi: “Vẫn đau lắm… có thể tiêm một mũi thuốc tê cho ta không?”

“Được, ta sẽ kêu người sắp xếp cho ngươi ngay!”

Lâm Bắc Phàm nhìn giờ, phát hiện ra thời gian đã bất tri bất giác qua mười hai giờ rồi.

Điều này có nghĩa hắn lại có thể ước một lời cầu nguyện khác.

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn nam chính Tiêu Thần nằm trên giường đang đau đến mức mặt mày trắng bệch, lặng lẽ cầu nguyện.

“Ta ước, hãy cho ta một cơ thể kim cương bất hoại!”

[Tinh! Cầu nguyện thành công!]

Lập tức, hắn cảm thấy cơ thể mình cứng rắn như sắt, dao chẻ súng bắn không vô đầu được.

Một bên khác, bác sĩ đã lấy thuốc tê tới.

“Tới đây tới đây, rất nhanh sẽ ổn thôi!”

Kết quả tiêm liên tiếp mấy lần đều không đâm vào được.

Nam chính Tiêu Thần đau đến mức xỉu ngang xỉu dọc: “Bác sĩ, được chưa vậy? Ta sắp đau muốn chết rồi đây này!”

Bác sĩ cười khổ: “Không được, da của ngươi cũng cứng quá, đâm không vô! Làm nghề y nhiều năm như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp một người có làn da cứng như vậy đấy…”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Có thể uống qua đường miệng được không?”

“Thuốc tê là thuốc nhắm vào thần kinh, ăn vào bụng không có tác dụng bởi vì trong bụng có a xít dạ dày, sẽ hòa tan dược tính, cho nên chỉ có thể tiêm thôi!”

“Bác sĩ, ta có một phương thuốc, chúng là... ngươi nấu mấy thứ này thành một bát đi!”

“Không được, ta không hiểu phương thuốc này của ngươi! Bệnh viện có quy tắc không thể kê thuốc lung tung, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm!”

“Thế bây giờ ngươi cứu hộ ta cái!”

“Ngươi đợi chút, để ta nghĩ cách!”

Cứ như vậy, bác sĩ nghĩ hơn một tiếng vẫn không nghĩ ra được cách gì.

Nhìn Tiêu Thần đau đến bất tỉnh nhân sự, Tống Vũ Tinh nói với vẻ thông cảm: “Hắn thật đáng thương quá!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng đồng tình: “Đúng vậy, thật đáng thương!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch